3 thế giới không nhỏ trong một cuộc thi “Nhí” – blog Bình Phạm

Đăng ngày:

Chung kết The Voice Kids – một đêm tưởng như quá dài cho những cơn sóng dư luận, cả nổi cả chìm chẳng biết là với mục đích nhấn xuống hay để đẩy lên tên tuổi của một (hoặc một vài) tổ chức hưởng lợi đứng đằng sau cuộc thi Giọng hát Việt nhí.

the-voi-kids-chung-ket-quan-diem-blog-binh-pham-ellevn

Có quá nhiều điều để nói về một cuộc thi, tuy nhiên tốt nhất đừng nói gì ngoài những điều đẹp đẽ.

Một đêm tưởng như quá dài cho những cơn sóng dư luận, cả nổi cả chìm chẳng biết là với mục đích nhấn xuống hay để đẩy lên tên tuổi của một (hoặc một vài) tổ chức hưởng lợi đứng đằng sau cuộc thi Giọng hát Việt nhí. Sau một đêm dài như vậy, thế cuộc cũng đã tạm phân chia thành các cực chính, đứng về phía người chiến thắng oanh liệt, bảo vệ phe chiến bại kiêu hùng hoặc ngợi ca cái sự vô vi không yếm thế sự đam mê. Trước khi tắt đèn đi ngủ, xem ra người ở cực nào cũng có cái lý để yên tâm chìm sâu vào giấc mộng đẹp của riêng mình. Không ai sai bởi thế giới quá lớn để phải giành nhau từng miếng đất cho những người luôn luôn đúng!

Nếu đọc đến tận đây mà ai đó vẫn còn cảm thấy chưa thể tắt được những con sóng lòng, hãy tạm thời quay ra, tìm kiếm và xem lại từ đầu đến cuối chương trình chung kết cuộc thi “Giọng hát Việt nhí 2013” kéo dài khoảng 109 phút đồng hồ, rồi sau đó quay lại, chúng ta tiếp tục bàn luận về câu chuyện 3 thế giới.

Thế giới thứ nhất: hiệu ứng ngôn ngữ cơ thể

Bàn đến chuyện một cuộc thi lộ giải, lại nhất là nơi thi thố của những cô cậu bé tuổi đời còn nhỏ, tuổi nghề còn mỏng thì người ta dường như hào hứng hớn. Bởi đơn giản, ở đó người ta có thể nhân danh đạo đức mà thoải mái lên án ban tổ chức hám lợi thế này, nhà đài làm ăn quá lố thế kia. Nhưng tàn nhẫn nhất vẫn là cái cách người ta đem sự phản ứng trên sân khấu của thí sinh ra để khẳng định mười ăn một rằng cuộc thi này sắp xếp lộ liễu đến vô duyên.

Quang Anh – cậu bé đạt giải quán quân – đã nở nụ cười hơi sớm trước khi tên cậu chính thức được xướng lên, và kèm theo đó là một số điệu bộ của sự phấn khích nổi bật so với 2 bạn kế bên. Người ta nói là cậu bé “tự tin thái quá”, người ta cũng nói rằng mọi thứ cố tình được dàn dựng đến tận lúc ấy, chỉ để đẩy cậu lên cái đỉnh cao mà cậu đã biết trước. Không bàn đến chuyện cậu bé biết trước hay chưa, nhưng đừng đổ lỗi tất cả cho vài điệu bộ cơ thể, nhất là với một đứa trẻ đang đứng trên sân khấu.

Có rất nhiều người buông lời chê trách thực ra là đang ngồi trước ti vi – tệ hơn là máy tính, ipad, điện thoại với kích cỡ màn hình nhỏ hơn – để phán xét. Đừng làm như vậy nếu như bạn chưa thực sự đến đấu trường ấy, hòa trong cái không gian, âm thanh, ánh sáng và những tiếng hò reo nổ trời ấy. Thậm chí đến đấy rồi, chỉ ngồi ở dưới ghế khán giả, cũng đừng vội nói gì cả, thử nghĩ tiếp đến chuyện nếu bạn đứng ngay tại sân khấu kia dưới sức nóng của rất nhiều chiếc đèn công suất lớn, âm thanh cũng lớn và ở dưới (và bên ngoài) có không biết là bao nhiêu người đổ dồn mắt, chỉ vào một mình bạn? Nếu từng trải qua hết bằng ấy thứ rồi, thiết nghĩ bạn may ra mới có cơ hội buông một lời chỉ trích cho thứ ngôn ngữ cơ thể có phần phấn khích của một cậu bé vừa mới bước sang tuổi thứ 12.

Lẽ thường, khi vui người ta khó giấu, bởi cơ bản chẳng cần thiết phải giấu. Khi được người khác ngợi khen hoặc công nhận, dù có cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh thì chúng ta thế nào cũng sẽ có một vài cử chỉ khác biệt với bình thường. Ai cũng thế cả, sao Quang Anh lại không được như thế? Vậy nếu bạn là cậu bé ấy, bạn sẽ cố diễn với gương mặt lo âu căng thẳng? Như thế mới là tàn nhẫn, đấy mới là một màn kịch.

Vẫn chưa hết, người ta tỏ ra thương cho bé Phương Mỹ Chi vì lúc đứng chờ nghe kết quả, gương mặt của em buồn xo. Lại phải nhắc cho khán giả nhớ rằng cô bé này có cá tính hơi khác biệt, cứ nhìn vào cách mà Chi chọn dòng nhạc cho mình thì thấy. Một cô bé thuộc tuýp trầm tĩnh, chỉ hoạt bát được với dòng nhạc cổ điển mà hoàn toàn bị “đơ” khi hát những bài hiện đại, vậy thì cớ gì lại phải tươi cười như một bông hoa trong nắng vào cái phút ấy chỉ để cho đẹp đội hình, đẹp màn ảnh hay là đẹp lòng người xem. Nếu để ý kỹ thì có thể thấy phong cách của Chi khi hát thường nhíu mày, và buồn. Có một số người yêu thích phong cách trầm lặng và không gian buồn hơn sự vui vẻ, sôi động, vậy cớ gì bắt người ta phải khác đi chỉ để minh chứng rằng tôi đang không hề nghĩ gì, buồn gì hay thất vọng gì về kết quả sắp tới dù nó có ra sao?

Ngọc Duy thì ít bị soi hơn cả, có lẽ bởi em không đến nỗi bị đưa vào 2 cực trái dấu để người ta cân não nhau bằng những lời từ bình luận cho đến công kích. Thế nhưng giả như mà Quang Anh và Mỹ Chi diễn tốt được như người ta mong, chắc chắn Duy sẽ rơi vào tầm ngắm.

Thế là, chỉ với một nụ cười, mấy điệu nhảy, cái nhíu mày hay nét mặt có lúc không vui trên sân khấu, cả một câu chuyện sống động ở sau đó đã được dựng nên. Người ta bỏ công dựng nên câu chuyện cứ như thể chính họ đang sống chết để giành lấy cho được cái danh vị cao quý nhất cho mình vậy. Kể ra, trong cái thế giới ngôn ngữ hình thể là số 1 này, nhiều người cũng rất nhiệt tình!

Nhóm thực hiện

Blog của Bình Phạm

Ảnh tư liệu

icons8-bell-90
Luôn giữ kết nối! Đăng ký để ELLE chia sẻ cùng bạn những bài viết thú vị.
XEM THÊM
no more