Băng cassette, radio và niềm vui tuổi thơ – blog Phương Bùi

Đăng ngày:

Những tiếng cười ngày ấy vẫn còn âm vang đến hôm nay. Và tôi biết kỷ niệm như vậy, tựa như những bản nhạc bất hủ, chẳng mấy ai quên trong đời.

ellevn-bang-cassette-radio-niem-vui-tuoi-tho-ft

Sau một tuần dài với bề bộn công việc, cuối cùng tôi cũng có một ít thời gian rỗi vào chiều thứ 6 ở công ty để… nghe nhạc. Lang thang trong một trang web cho phép tải nhạc miễn phí, tôi chọn một album tổng hợp những bản tình ca xưa mang tên “Best Ballad Songs”. Cứ đinh ninh là sắp nghe những bản nhạc đương đại, tôi có chút bất ngờ khi giai điệu của những bản pop thập niên 90 nhè nhẹ cất lên. Bao kỷ niệm ngày thơ bé chợt ùa về như một làn gió mát.

Tôi không nhớ mình có sở thích nghe nhạc từ lúc nào, nhưng khi bước vào tiểu học, tôi đã thường nghe nhạc bằng chiếc máy cassette rất to mà ông nội cho ba mẹ lúc cả nhà dọn ra riêng. Thời đấy băng casette được bày bán rất nhiều trong những tiệm bán băng nhạc, theo kiểu đĩa CD như bây giờ, và bao giờ cũng được xếp gọn gàng trong những chiếc rổ hình chữ nhật. Mỗi cuộn băng lại được cất trong một chiếc hộp bằng nhựa trong, kèm danh sách bài hát. Người mua sẽ dựa vô mảnh giấy này để biết bài mình muốn nghe nằm ở mặt A hay B, và áng chừng nó nằm ở đoạn nào của cuộn băng để tua đến nếu không đủ kiên nhẫn.

Lâu lâu tôi lại vòi vĩnh mẹ chở đến tiệm “mua nhạc”. Dạo đó tôi đã thích nghe nhạc quốc tế dù chẳng hiểu gì, chỉ say sưa với giai điệu của bài hát. Đứa trẻ 10 tuổi nào biết Nana đã hát một cách cay đắng về cuộc sống bấp bênh trong bản hit “Lonely” năm 1997, cứ vô tư nghêu ngao “I’m lonely, lonely, lonely…”, hoặc nhún nhẩy theo điệp khúc “Shalala lala” trong bản nhạc vui vẻ cùng tên từng lọt vào Top 10 các bảng xếp hạng UK năm 2000 của nhóm nhạc Hà Lan: Vengaboys.

Khi Internet vẫn còn là một cái gì đó xa vời, có khi tôi phải tới lui tiệm băng nhạc nhiều lần để tìm bài hát yêu thích, hoặc mua băng trắng đặt người ta thâu lại. Rồi tôi đi nhà sách mua những quyển lời bài hát quốc tế để hát theo, hoặc những quyển thông tin âm nhạc có đính kèm ảnh ca sĩ. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình đã có một đam mê khá “dữ dằn” và mối duyên bén rễ từ sớm với âm nhạc.

ellevn-bang-cassette-radio-niem-vui-tuoi-tho-feat

Theo dòng ký ức, sau thời kỳ mặn mà với băng cassette là đến giai đọan tôi chuyển sang mê các chương trình radio mà tiêu biểu là Làn Sóng Xanh trên sóng 99,9 Mhz và làm quen với kênh truyền hình MTV. Hầu như sáng chủ nhật nào tôi cũng dậy sớm chờ nghe biên tập viên Huyền Thanh, bằng chất giọng ấm áp của mình, giới thiệu các ca khúc nhạc trẻ được hát bởi những ca sĩ “đinh” như Phương Thanh, Lam Trường, Thu Phương, Mỹ Linh… Tầm 10g tôi nghe tiếp chương trình các ca khúc quốc tế, đầu giờ chiều lại nghe các bài hát tiếng Hoa. Còn MTV, đó hoàn toàn là một trải nghiệm mới mẻ về việc có thể vừa nghe vừa xem cùng một lúc mà lại không mất tiền, chỉ tốn điện! Đến hẹn lại lên, tới giờ phát sóng là tôi bật TV say sưa với những Britney, Christina, Nsync, Boyzone, A1… Cũng vào thời gian đó, Britney chính thức trở thành một hiện tượng với bài hit “Baby One More Time” năm 1999, không chỉ khiến người Mỹ phát sốt mà cả giới trẻ Việt Nam. Chủ đề tán gẫu trên lớp nay còn có thêm radio, bảng xếp hạng và vũ đạo ca sỹ.

Lớn hơn một chút, tôi mua đĩa CD nhiều kinh khủng. Tôi có hẳn một bộ sưu tập đồ sộ hàng trăm đĩa, chỉ ngặt nỗi tất cả đều là hàng sao chép lại. Có lúc tôi chỉ nghe rock. Không phải vì chán đời, mà phần nhiều vì tò mò và cái tôi muốn khẳng định. Cái tai chuyên nghe pop của tôi khi nghe rock phải nói là rất nửa mùa: chỉ nghe được dòng gothic với giọng nữ cao vút và tiếng violon réo rắt trên nền guitar chát chúa và giọng hát trầm khàn mà dân rock dùng thuật ngữ “beast” để ám chỉ. Một trong những ban nhạc tôi vẫn còn thích đến giờ là The Sins Of Thy Beloved dù họ chỉ ra duy nhất 2 album.

Chớp mắt, những cái tên lần lượt trở thành dĩ vãng. Spice Girls tan rã, và cả Backstreet Boys. Brit lớn và Michael Jackson trở thành tượng đài. Làn Sóng Xanh nhường chỗ cho các kênh giải trí. Người ta không ra tiệm mua nhạc nữa mà ngồi nhà tải mp3. Tôi vẫn còn nhớ hình ảnh mình và mấy đứa bạn thân ngồi hát trong lớp học vào giờ ra chơi. Đứa hát đoạn này, đứa hát đoạn kia, hoặc tốp ca nếu đó là bài cả bọn đều thích.

Những tiếng cười ngày ấy vẫn còn âm vang đến hôm nay. Và tôi biết kỷ niệm như vậy, tựa như những bản nhạc bất hủ, chẳng mấy ai quên trong đời.

 

Nhóm thực hiện

Blog Phương Bùi

Ảnh minh họa

icons8-bell-90
Luôn giữ kết nối! Đăng ký để ELLE chia sẻ cùng bạn những bài viết thú vị.
XEM THÊM
no more