Một kiểu thử lòng – blog Bình Phạm

Đăng ngày:

Trước khi dò lòng người, hãy thử đo lòng mình, khi đối diện với những điều được cho là bình thường nhất.

Một câu chuyện kể bởi người nước ngoài về bất cứ sự kiện nào ở Việt Nam đều khiến cho chúng ta chú ý hơn, thường vậy. Hôm nay tôi cũng được nghe một chuyện như thế, cũng bị ấn tượng, mà không biết có phải bởi người kể chẳng phải người xứ mình hay không nữa.

Câu chuyện của một người đàn ông lớn tuổi ngoại quốc khi tới Việt Nam, trong một kỳ nghỉ. Ông đã có cuộc tản bộ thảnh thơi trên con phố dài khá vắng vẻ vào lúc trời đã về khuya, một đường nào đó ở ngay trung tâm thành phố xa hoa và lộng lẫy này. Một cậu bé đang ngồi ôm mặt khóc. Một đứa trẻ đường phố ngồi khóc trong khung cảnh vắng vẻ về đêm, là bạn thì bạn sẽ phản ứng như thế nào?

lonely-child-on-steps

Người khách ngoại quốc cố dùng thứ tiếng Anh rõ ràng, ngắn gọn nhất với chỉ 2 từ: “What wrong?” nhưng cậu bé đường phố tất nhiên không thể hiểu, người đàn ông bối rối. Sự bối rối lịch thiệp như văn hóa vốn có những người phương Tây, ông tìm sự trợ giúp. Đầu tiên ông cầu cứu một người đàn ông nhưng bất thành khi chỉ nhận được cái nhìn đầy hoài nghi trước khi anh ta vội vã bắt taxi để nhanh chóng bứt mình ra khỏi những rắc rối biết đâu sẽ xảy đến với 2 con người kì lạ. Người đàn ông ngoại quốc khá thất vọng, nhưng vẫn đủ tin tưởng để tiếp tục nhờ đến sự giúp đỡ của 2 cô gái lạ. Một trong 2 cô có thể nói chuyện song ngữ và cho ông hay cậu bé đang khóc vì bị một kẻ đi xe moto qua đường và cướp hết mấy tập vé số, thứ tài sản lớn nhất cậu có. Cậu bé sợ hãi và hoảng loạn.

Người đàn ông không biết mất bao nhiêu thời gian để có thể nghe và hiểu cặn kẽ câu chuyện này, nhưng cuối cùng ông đã quyết định giúp đỡ cậu bé. Được người phụ nữ phiên dịch lại số tiền cậu bé đã mất tương đương là 450.000 đồng, người đàn ông rút ví, đếm được tất cả là 460.000 đồng. Là cậu bé may mắn, hoặc cũng là người đàn ông may mắn khi có thể giúp được một người mà mình muốn giúp.

child_holding_hand

Trở về khách sạn, vị khách ngoại quốc đã rất vui kể lại cho bạn mình về việc ấy. Tất nhiên, bạn của người đàn ông này rất tỉnh táo, như nhiều người trong chúng ta, lập tức phán đoán đây là một tình huống dàn dựng để lừa đảo.

Người đàn ông vẫn cười rất hạnh phúc kể rằng, chẳng có thiên thần nhỏ nào đi lừa người ta, khi nhận được tiền không những không chạy mất mà còn ôm chầm lấy chân của tôi vừa khóc vừa líu ríu lặp đi lặp lại câu tiếng Việt duy nhất tôi biết: “Cảm ơn, cảm ơn!” như thế cả. Tôi chỉ nghĩ, đó là cách thượng đế đang thử mình, và tôi chắc chắn sẽ vẫn làm như vậy dù có được quyết định lại bao nhiêu lần nữa.

Về hai cô gái đóng góp một phần nhỏ trong câu chuyện này, họ đã khá bất ngờ và xúc động về cảnh tượng mà mình được chứng kiến. Một cô gái chạy với theo, đưa danh thiếp và lịch thiệp nói: “Tôi là luật sư, hãy gọi đến khi ông có bất cứ việc gì cần giải quyết ở Việt Nam.” Có lẽ đó là điều duy nhất mà những con người bản địa chúng tôi có thể nói để cảm ơn một người đàn ông đến từ xứ sở xa lạ nhưng có trái tim rất gần gũi và ấm áp. Hoặc biết đâu, đó cũng là cách thượng đế đang thử lòng, khi cho chúng tôi chứng kiến một cảnh tượng đẹp đến nhường ấy.

Nhóm thực hiện

Thực hiện: Bình Phạm

Ảnh: Tư liệu

icons8-bell-90
Luôn giữ kết nối! Đăng ký để ELLE chia sẻ cùng bạn những bài viết thú vị.
XEM THÊM
no more