Buồng điện thoại trong ngày mưa là hình ảnh gợi nhắc đến những khoảnh khắc riêng tư, nơi con người ta có thể cất lên những điều chưa từng thốt ra. Trong nghệ thuật, đây thường là biểu tượng cho những cảm xúc lặng thầm, những lời chưa kịp nói. Một cuộc gọi từ nơi xa mang đến cho con người ta thứ dũng cảm mà khi đối mặt trực tiếp ta không làm được; còn không gian nhỏ bé ấy lại đủ riêng tư để cảm xúc được hé lộ.
Với HIEUTHUHAI, bối cảnh ấy trở thành điểm khởi đầu cho một cuộc trò chuyện khác – cuộc đối thoại với chính mình. Nếu được kết nối với một người duy nhất, anh sẽ gọi cho ai? Đó sẽ là một nụ cười, hay một giọt nước mắt? Giữa dòng chảy cảm xúc, nam rapper đã chạm tới những lớp nội tâm sâu kín, nơi các phiên bản con người của anh cùng hiện diện.
VỚI Hieuthuhai CỦA NGÀY XA XƯA…
Trong dòng chảy âm nhạc, hiếm có thể loại nào thú vị như rap. Chất liệu này tựa như một đồng xu hai mặt – một mặt sôi động, ồn ào, huyên náo, nơi nghệ sĩ được tự do thể hiện cá tính; nhưng đồng thời, ở phía đối lập, nó vẫn chừa lại không gian cho những khoảnh khắc hướng vào bên trong. Với HIEUTHUHAI, khía cạnh đầu tiên chính là “cầu nối” giúp anh chạm đến khán giả thông qua những ca khúc mang tinh thần khẳng định bản thân như Trình, Nước mắt cá sấu, Siêu sao, Sắp nổi tiếng… Thế nhưng, sau cùng, chính mặt tối còn lại mới cho thấy rõ nhất con người cá nhân của anh, và cũng là điều khiến khán giả chọn ở lại với một nghệ sĩ giàu cảm xúc, biết neo giữ và tận hưởng thời gian. Có điều gì đó rất chân thật khi hình dung khoảnh khắc Hiếu gọi về quá khứ, như thể một vòng quay đèn kéo quân lướt qua tâm trí, nơi ký ức và những phiên bản cũ của chính mình lần lượt hiện về trong im lặng.
Ta thấy ở đó nhiều cảnh montage, những khung hình chồng chéo như ký ức lướt qua. Là Hiếu bưng từng tô phở, chắt chiu từng đồng cho thiết bị thu âm, để tạo nên những bản nhạc đầu tiên. Là Hiếu đứng ở ngã tư, phát từng tờ rơi – hình ảnh anh từng nhắc đến trong
Everything Will Be Okay. Là Hiếu “từng trực đêm hết cả ca tối và kiếm được ba đô la” trong KPI, hay “lớn lên ở Hóc Môn, đêm nằm dưới căn chòi […] nhưng đâu ai thấy tất cả những thứ sau nó: cô đơn, phòng tối và chiếc bóng” trong ca khúc cùng tên với album Ai cũng phải bắt đầu từ đâu đó… Cuộc sống vật chất chưa bao giờ dễ dàng, nhưng lớn hơn thế, là những đè nén âm ỉ từ bên trong.
BÀI LIÊN QUAN
Như một nét đặc trưng của thế hệ Gen Z, trong Hiếu luôn hiện diện áp lực đồng trang lứa – áp lực của một Hiếu-thứ-hai không phải thứ- nhất, gánh nặng khi nhìn người khác có được thành công trong khi bản thân vẫn chưa thấy gì. Khoảnh khắc chững lại ấy tuy ngắn nhưng cần rất nhiều nỗ lực để vượt qua. Nếu hỏi ca khúc nào phù hợp nhất để trở thành nhạc chờ cho cuộc gọi này, thì đó chính là Đi họp lớp: “Nên em vẫn luôn có thể sẵn sàng nhận thêm nhiều job/ Để mà viện cớ, lấy lý do không đi họp lớp/ Phải ngồi nghe đứa thành đạt vừa đi du lịch nơi lạnh nhất/ Vậy mà nói về những triết lý là tiền không mua được hạnh phúc”. Đó là một câu chuyện phổ quát, không chỉ của riêng Hiếu mà còn của rất nhiều người. Có thể nói, chính những trải nghiệm đó, những đau đớn đó đã khiến nam rapper hướng vào bên trong nhiều hơn, tìm đến tĩnh lặng trong nội tâm mình.
Và từ nội tâm lặng lẽ ấy, ta thấy hiện lên một nghệ sĩ biết dừng lại, biết lùi vào bên trong để giữ sự tỉnh táo giữa môi trường nghệ thuật nhiều biến số. Hiếu không vội vã, không ồ ạt tung ra các ca khúc chỉ để giữ nhiệt tên tuổi. Mỗi sản phẩm được phát hành đều có sự cân nhắc, tính toán, để mỗi lần trở lại là một bước tiến thật sự. Điều đó được chứng minh qua Trình – bản rap đậm chất “gangster” với “sức sát thương” mạnh mẽ và cách đáp trả những điều tiếng, đồn thổi ngày càng dứt khoát, ngạo nghễ hơn. Hay ở Nước mắt cá sấu, Hiếu
đưa người nghe “retro” về âm hưởng R&B Việt thập niên 2000 – bắt tai, cuốn hút mà vẫn mới mẻ. Không chỉ trong âm nhạc, Hiếu còn chọn cách xuất hiện một cách tự nhiên, tiết chế, không chiêu trò, giữ mình khỏi những xô bồ thường nhật. Ngay cả trong giọng nói, Hiếu cũng chọn cách diễn đạt chậm rãi, ngắn gọn, rõ ràng, súc tích và mang cá tính riêng.
Mỗi cuộc trò chuyện giữa Hiếu và ELLE Việt Nam thường rất ngắn, nhưng vẫn chứa đủ biết bao thông điệp mà anh muốn gửi gắm. Trên sân khấu, hình ảnh dễ bắt gặp nhất về Hiếu là một rapper nhắm mắt, một mình một cõi, thiết lập cho mình một trạng thái riêng, một tâm thế riêng, một chế độ riêng, một nhịp sống riêng trước khi tiếng nhạc vang lên. Nam rapper cho thấy điều mà triết gia Byungchul Han gọi là “nghệ thuật của sự nán lại”. Bởi khi nhịp sống hiện đại khiến con người trở thành những “động vật lao động”, vận hành không ngừng nghỉ, điều quý giá nhất lại chính là khả năng dừng lại, để cảm nhận thời gian, để phục hồi, chiêm niệm và sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.
VÀ HIẾU CỦA TƯƠNG LAI
Thời gian luôn tiến về phía trước, không bao giờ quay trở lại. Thế nên, sau cuộc gọi ngược về miền ký ức mà lời hồi đáp duy nhất là những ký ức xa xưa, cuộc trò chuyện ấy rốt cuộc cũng chuyển hướng đến ngày mai. Thay vì tự hỏi mình cần làm gì để trở nên thành công, Hiếu chỉ lặng lẽ bước tiếp, xem những gì đã làm được như một bước đà để không ngừng tiến lên. HIEUTHUHAI không tự hào vì bản thân nổi tiếng, mà hạnh phúc vì âm nhạc của mình đã thực sự chạm đến người nghe, giúp họ cảm nhận, thấu hiểu và nhẹ lòng. Như trong Everything Will Be Okay, anh đã trải lòng: “Có nhiều fan tới show mỗi tháng/ Chỉ vì có một bức hình mà chấp nhận đứng để tới trời sáng/ Cảm ơn nhiều rất nhiều vì dòng lyrics giúp họ phải ráng”. Với Hiếu, khoảnh khắc hạnh phúc nhất chính là khi khán giả cùng hát, cùng rap bằng tất cả cảm xúc thật của họ.
Hiếu cũng tự hào về hành trình mà mình chọn – con đường không chỉ dành cho một rapper mà còn hướng tới hình tượng toàn năng. Đó là một nghệ sĩ luôn cháy hết mình trên sân khấu, thể hiện bản thân ở nhiều khía cạnh: vui tươi, đầy sức hút trong 2 ngày 1 đêm; là một mắt xích kết nối trong Anh trai say hi, tổ đội GERDNANG; và không ngừng khẳng định cá tính riêng trong lĩnh vực thời trang. Từ ước mơ ban đầu là được rap, được đứng trên sân khấu, HIEUTHUHAI giờ đây còn tiến xa hơn thế khi đã đủ can đảm đối mặt với nội tâm, đủ tỉnh táo để biết mình cần gì, muốn gì và đủ đam mê để sống trọn vẹn với lựa chọn của bản thân. Điều đặc biệt là, những thành công này không khiến anh trở thành một người khác, mà ngược lại, càng đưa anh trở về gần hơn với chính mình, được là chính mình qua những ca khúc viết từ trải nghiệm thật, bằng ngôn ngữ thật, không chút vay mượn.
BÀI LIÊN QUAN
Và rồi, sau tất cả, câu hỏi còn lại là: HIEUTHUHAI của thì tương lai sẽ trông như thế nào? Đường dây cuộc gọi không hiển thị hình ảnh, nhưng giọng nói thì vẫn vẹn nguyên – vẫn là âm thanh của một bản thể không bằng lòng với hiện tại, không ngủ quên trên chiến thắng, luôn dấn bước để mỗi ngày sau đẹp hơn ngày trước. Với những trải nghiệm đã đi qua, cùng với bản lĩnh của một người trẻ kiên định, có thể tin rằng chúng ta sẽ được gặp một phiên bản HIEUTHUHAI “chất” hơn nữa – một nghệ sĩ sáng tạo từ sự chân thật và luôn cảm thấy hạnh phúc khi tác phẩm của mình chạm được đến trái tim người nghe.
Rốt cuộc, cuộc gọi dài ấy không thực sự hướng đến ai khác, mà là hành trình tự đối thoại, để biết mình, hiểu người, nhận thức về thế giới. Không còn tiếng chuông, cũng chẳng có lời hồi đáp nào vang lên từ đầu dây bên kia. Có lẽ, điều cần nghe nhất, Hiếu đã nghe được từ giọng nói bên trong mình. Và khi cánh cửa buồng điện thoại mở ra, vừa hay, trời cũng đã tạnh mưa.
Xem thêm
•NSƯT – Đạo diễn Đặng Thái Huyền: Hành trình bền bỉ của nữ đạo diễn “Mưa Đỏ”
•Phương Nam “Mưa Đỏ”: “Mỗi vai diễn là một cuộc đời để sống trọn”
•Steven Nguyễn “Mưa Đỏ”: “Tôi muốn tên mình đi cùng những nhân vật sống động”