[ELLE Voice] Yến Nhi Lê & Tình yêu vĩnh cửu

Đăng ngày:

Dành tặng cho tình yêu đã mất của con, con biết ơn tình yêu thương vô bờ bến của bà, người đã dạy cho con rằng, gia đình không chỉ cấu thành từ máu mủ.

Những mảnh ký ức thời thơ ấu của mình gói gọn trong những ngày Hè ngập tràn nắng ấm, với tiếng chim bồ câu ngân nga trong khu vườn nhà ông bà.

Khi mà lý do cho sự thuần hóa không còn giá trị, bồ câu đã “tự do” khỏi nhu cầu của loài người. Sự tự do hiếm hoi này có được qua hàng ngàn năm chúng bị “tái tạo” sao cho trở nên hữu ích, từ một nguồn lương thực cho tới vai trò của một công cụ đưa thư thời chiến. Ở thời điểm thành lập, hãng tin Reuters còn sử dụng chim bồ câu như một cây cầu kết nối khoảng trống truyền thông giữa Aachen, Đức và Brussels, Bỉ. Nhưng thời gian trôi qua, bồ câu dần biến mất khỏi cuộc sống hằng ngày của chúng ta.

tình yêu vĩnh cửu với người thân

Khi mà tiếng chim ngày một ít đi, ông mình, một người yêu bồ câu chính hiệu, vẫn chăm sóc chúng hằng ngày, thậm chí còn đem chúng tới những cuộc thi. Được tổ chức bởi những cộng đồng nuôi bồ câu tận tụy, những chú chim bồ câu khỏe mạnh nhất được lựa chọn và đưa tới những thành phố như Barcelona hoặc Italy. Những chú chim thắng cuộc là những chú chim bay về nhà đầu tiên sau khi được phóng thích. Điều đó làm mình tò mò và hỏi ông: “Làm sao mà chúng nhớ được đường về nhà ông nhỉ?”. Ông mình giải thích rằng, chúng kế thừa một chiếc la bàn vô hình từ cha mẹ, chỉ lối cho chúng trên hành trình của mình. Trong những chặng bay xa hơn, chúng còn có thể sử dụng vị trí của mặt trời hoặc những chòm sao để định hướng.

Mình luôn cảm thấy may mắn khi là một người con mang trong mình dòng máu Việt, nhưng được chào đón trong vòng tay ấm áp của ông bà mình – Joop và Nel, hai cái tên “Hà Lan” nhất có thể. Joop và Nel là hàng xóm của gia đình mình, nhưng gọi một cách thân mật, họ là ông bà của mình, những người luôn trông nom mình khi bố mẹ đi làm từ khi mình còn bé xíu.

Bà Nel, một người phụ nữ mạnh mẽ, cứng đầu nhưng chu đáo, đã luôn đóng vai trò như một người bà, người mẹ, người bạn thân, thậm chí là cô giáo của mình. Bà đưa mình tới trường, tới lớp học bơi, nấu ăn cho mình, chia sẻ chuyện đời của bà cho mình. Nếu ai hỏi rằng, mình có phải cháu ruột của Nel hay không, mình sẽ không chần chừ mà nói “có” ngay lập tức.

tình yêu với ông bà

Bài viết này sẽ được đăng trên ấn phẩm ELLE nói về ngày lễ Tình nhân Valentine. Nhưng đối với mình, Valentine còn đặc biệt hơn thế. Khi mà bất kỳ ai hỏi mình rằng, liệu mình có muốn trở thành Valentine của họ không, mình đã thẳng thừng từ chối. Điều đó là không thể. 6 năm trước, đúng vào dịp lễ Valentine, mình đã rời nhà vào buổi sáng để gặp Nel, lần cuối. Cái lạnh giá rét, gần như đóng băng mọi thứ xung quanh, bỗng đem tới một cảm giác dịu nhẹ, đưa những tia nắng mặt trời sưởi ấm không gian. Lần đầu trong cuộc đời, mình cảm nhận được sự mất mát của một điều gì đó quan trọng. Sự mất mát của tình yêu mẫu tử. Bốn tháng trước đó, Nel được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, cái lạnh chuyển mùa như muốn bóp nghẹt thời gian mà căn bệnh quái ác này lan ra khắp cơ thể. Vài ngày trước đó, bà hứa rằng bà sẽ đợi gặp mình. Trên đường tới nhà thương, câu nói đó tưởng như nâng những bước chân nặng trĩu của mình lên khỏi mặt đất. Mình gặp Joop khi vừa đặt chân tới nhà thương, ông nói với mình rằng bà chỉ vừa bắt đầu yếu đi, như thể dành chút sức lực của bà để giữ lời hứa với mình. Bà trút hơi thở cuối cùng khi nắm trọn bàn tay mình, trong cái lạnh ấm áp lạ thường.

Dành tặng cho tình yêu đã mất của con, con biết ơn tình yêu thương vô bờ bến của bà, người đã dạy cho con rằng, gia đình không chỉ cấu thành từ máu mủ. Cảm ơn vì đã là mặt trời, là những chòm sao, là la bàn, giúp con luôn tìm thấy đường về nhà. Bà sẽ mãi là Valentine của con.

icons8-bell-90
Luôn giữ kết nối! Đăng ký để ELLE chia sẻ cùng bạn những bài viết thú vị.
XEM THÊM
no more