Quán Kỳ Nam không đi theo lối kể chuyện kịch tính mà chậm rãi mở ra từng lớp ký ức về Sài Gòn thuở xưa. Đây là hành trình trở về với những day dứt, dịu dàng và hoài niệm mà Sài Gòn vẫn giữ trong đáy mắt người yêu phim.
Có một nhà làm phim kể chuyện bằng sự im lặng
Bộ phim Quán Kỳ Nam đưa khán giả trở lại Sài Gòn những năm đầu sau Giải phóng, khi thành phố còn ngổn ngang những đổi thay và con người vẫn sống cùng những day dứt chưa kịp gọi tên. Liên Bỉnh Phát vào vai Khang, một dịch giả từ Đà Lạt vào Nam sinh sống, đang được giao trọng trách dịch cuốn Hoàng tử bé của văn hào Antoine de Saint-Exupéry. Anh sớm giao thoa cảm xúc với Kỳ Nam (Đỗ Thị Hải Yến thủ vai), nữ tri thức làm nghề nấu cơm tháng trong chung cư. Giữa họ nảy sinh tình ý, nhưng luôn phải kiềm lại vì những định kiến xã hội bấy giờ.
Điều làm Leon Quang Lê nổi bật không nằm ở những cú máy cầu kỳ mà nằm ở độ tĩnh mà anh tạo ra cho nhân vật. Từ Song Lang đến Quán Kỳ Nam, anh luôn hướng đến cách kể chuyện dựa trên nhịp thở chứ không dựa trên cao trào. Những gì người xem nhớ không phải là hành động mà là bầu không khí, thứ mà anh xây dựng bằng sự quan sát văn hóa tinh tế và khả năng thổi hồn vào từng tiểu tiết.

Trong Quán Kỳ Nam, những chi tiết đời sống được tái hiện sắc nét nhưng không phô trương: tiếng máy chữ gõ lụp cụp, tiếng quạt sắt cổ quay đều, bảng hiệu phai màu, rạp chiếu phim phải nghỉ giữa chừng vì phim chưa về kịp. Đó là những mảnh ký ức mà người Sài Gòn lớn tuổi vẫn lưu giữ, còn người trẻ chỉ từng nghe qua văn của Lê Văn Nghĩa hay Cù Mai Công. Leon Quang Lê không cố dựng lại quá khứ, anh khôi phục cảm giác của quá khứ, điều khó nhất và hiếm ai làm được.
Cách anh để nhân vật tự trích dẫn văn chương cũng là điểm sáng độc đáo. Từ “Hoàng tử bé”, đến các tác phẩm kinh điển khác đều trở thành chất liệu để hai con người này soi chiếu chính họ. Khi Khang đọc một câu văn và im lặng, người xem tự hỏi điều gì trong trái tim anh vừa rung lên. Khi Kỳ Nam lắng nghe, gương mặt chị tưởng chừng bình thản lại ẩn chứa những ký ức rất riêng. Những câu chữ ấy không được dùng để tỏ ra tri thức mà để làm lộ ra phần mềm nhất trong mỗi nhân vật.
Các yếu tố chính trị như chế độ cũ, vượt biên hay những quy định kiểm duyệt thời bao cấp được đưa vào ở mức độ vừa vặn. Chúng tạo nên bối cảnh rõ ràng cho câu chuyện mà không biến bộ phim thành bài học lịch sử. Thời đại chỉ đóng vai trò phông nền để Leon Quang Lê kể chuyện tình của hai tâm hồn dễ tổn thương trong một thành phố đang dần hồi phục.
Màu sắc chế độ được Leon Quang Lê nêm nếm vừa đủ, không mang đến cảm giác nặng nề (Ảnh: Galaxy Studios)
“Nàng thơ” Đỗ Thị Hải Yến TRONG phim “QUÁN KỲ NAM”
Đỗ Thị Hải Yến mang đến một Kỳ Nam vừa bí ẩn vừa mỏng manh, đúng kiểu những nhân vật mà cô luôn thể hiện tốt nhất, nhưng lần này nội tâm lại nhiều lớp hơn hẳn. Khi đứng cạnh Liên Bỉnh Phát trong vai nam chính – một dịch giả chăm chú, cẩn trọng và bị cuốn vào cuốn Hoàng Tử Bé, Hải Yến tạo ra một sự đối trọng rất thú vị. Nếu nhân vật của Phát đi theo hướng lý trí và hơi khép mình thì Kỳ Nam lại xuất hiện như một cơn gió nhẹ nhưng đầy bất định, khiến anh không ngừng phải dò xét chính cảm xúc thật của mình.
Hai người tương tác với nhau bằng một tiết chế rất đáng giá. Không có nhiều lời thoại, không có những bộc lộ cảm xúc quá đà, nhưng chỉ cần một ánh nhìn hay một nhịp dừng ngắn trong câu nói, người xem đã cảm nhận được sự giằng xé của Kỳ Nam khi buộc phải đối diện với quá khứ mà cô chưa thể gọi tên. Hải Yến diễn bằng đôi mắt, bằng cách giữ hơi thở lại một nhịp, bằng cảm giác như nhân vật đang cố đứng yên nhưng trái tim thì liên tục đổi hướng. Sự mâu thuẫn ấy khiến mỗi lần cô và Phát đứng cạnh nhau, không khí lại chùng xuống như thể cả hai đều nhận ra mình đang đi vào vùng cảm xúc mà không ai sẵn lòng khai mở.

Điều thú vị là Liên Bỉnh Phát không cố gắng áp đảo bạn diễn mà chọn cách lùi nhẹ về phía sau, nhường cho Hải Yến từng khoảnh khắc để nhân vật Kỳ Nam bộc lộ những khoảng tối. Khi cô bối rối, anh giữ sự ổn định. Khi cô im lặng, anh đợi. Sự tương tác này tạo nên cảm giác vừa thân thuộc vừa xa cách, giống như hai đường thẳng song song chỉ cần một lần rung nhẹ cũng có thể chạm nhau nhưng vẫn đầy ngần ngại. Nhờ vậy, mối quan hệ của hai nhân vật không rơi vào kiểu lãng mạn dễ đoán mà giữ được sự chênh vênh rất đời.
Sự trăn trở trong diễn xuất của Đỗ Thị Hải Yến cũng đáng được nhắc đến. Cô khắc họa Kỳ Nam như một người luôn mang cảm giác có lỗi với chính mình, vừa muốn ở lại vừa muốn buông bỏ. Những mâu thuẫn này xuất hiện tinh tế trong từng lần cô nhìn Phát rồi lại né đi, như thể sợ rằng chỉ cần đối diện thêm một giây thôi, toàn bộ lớp vỏ mà cô dày công giữ lại sẽ sụp xuống. Chính những chi tiết nhỏ này giúp nhân vật vượt ra khỏi khuôn mẫu người phụ nữ có bí mật và trở thành một con người đầy đủ, với những vùng đổ vỡ và những phần chưa chữa lành.
Nhờ diễn xuất tiết chế và sự ăn ý hiếm có giữa hai diễn viên, tuyến nhân vật này trở thành một trong những điểm nhấn cảm xúc đáng nhớ nhất của phim.
Người Đàn ông tĩnh lặng như Liên Bỉnh Phát
Trong thế giới điện ảnh của Leon Quang Lê, đàn ông được khắc họa theo một cách rất khác. Họ không ồn ào, không áp đảo, không cần chứng minh điều gì. Họ tồn tại bằng sự tĩnh lặng, đôi khi vụng về, đôi khi cứng đầu nhưng luôn mang một vẻ đẹp nhân văn mà các phim Việt hiếm khi đi sâu.
Liên Bỉnh Phát trong phim Quán Kỳ Nam là ví dụ rõ nhất. Nhân vật Khang mà anh thể hiện không mạnh mẽ theo nghĩa truyền thống. Anh mềm, sâu, có những nỗi sợ nhỏ nhưng thật, mang sự lúng túng của một người trẻ vừa muốn làm đúng bổn phận vừa muốn giữ gìn những điều mình tin là đẹp. Chính sự không hoàn hảo đó tạo nên sức hút. Khang yêu bằng trực giác, bằng một cách rất tự nhiên, yêu trước cả khi anh định nghĩa được tình yêu là gì.

Điều hay là phim không chỉ dành không gian cho Khang mà còn cho những người đàn ông khác xuất hiện trong quán. Mỗi người một kiểu, mỗi người một hoàn cảnh nhưng họ đều có nhân tính rất riêng. Người đàn ông trung niên ôm nỗi ân hận, chàng trai trẻ sống nhanh nhưng tình cảm lại chân thật đến mức vụng về, thậm chí những vị khách thoáng qua cũng mang nét cô độc mà người xem cảm nhận được. Họ không tranh ánh sáng với nữ giới mà ngược lại, sự hiện diện của họ làm tôn lên vẻ nữ tính, sức mạnh và bí ẩn của Kỳ Nam.
Sự kết hợp giữa Leon Quang Lê và Liên Bỉnh Phát tạo nên loại hình đàn ông rất điện ảnh nhưng cũng rất Việt Nam: ít nói, tận tâm, hơi bao đồng nhưng luôn sẵn lòng che gió cho người mình yêu quý. Họ không làm gì để trở thành trung tâm, nhưng lại trở thành nơi người khác muốn tựa vào.
Liên Bỉnh Phát ở đây trưởng thành hơn so với Song Lang. Anh không cần lớp vỏ cục súc để tạo đối trọng mềm mại. Anh chỉ cần là chính mình trong sự lặng của nhân vật. Một ánh mắt kéo dài, một hơi thở ngập ngừng, một câu nói chẳng kịp thành lời; tất cả mở ra thế giới nội tâm mà không phải diễn viên nào cũng có thể truyền đạt.
Đồng thời, Leon Quang Lê không tô vẽ đàn ông thành biểu tượng. Anh đơn giản để họ sống. Và trong sự sống đó, khán giả nhìn thấy vẻ đẹp mà đôi khi chính đàn ông cũng không biết mình đang mang.
Quán Kỳ Nam không phải tác phẩm làm người ta sững sờ ngay lập tức. Phin thấm, phim len vào cảm xúc bằng sự dịu dàng. Phim mang vẻ đẹp của một Sài Gòn xưa không hào nhoáng, nhưng đầy chất sống, chất tình và chất nhớ. Trong đôi mắt của Leon Quang Lê, thành phố này luôn hoa lệ theo cách rất riêng: không phải ánh sáng chói lóa, mà là thứ lung linh lặng lẽ nằm trong đáy mắt của lữ khách thập phương.
Lịch chiếu phim Quán Kỳ Nam: Quán Kỳ Nam khởi chiếu từ ngày 28/11/2025.
Xem thêm
•Review phim “Stranger Things 5” volume 1: Tình bạn là vũ khí tối thượng
•Review phim “Now You See Me 3”: Sự trở lại của nhóm Tứ Kỵ có đáng chờ đợi?
•Review phim “Dear X”: Bi kịch của người chọn cái ác để sinh tồn
Nhóm thực hiện
Bài: Phúc Logic