Phim Hoàng Tử Quỷ được xây dựng dựa trên chất liệu dân gian Việt Nam, phóng tác từ Lý Triều Dị Truyện của tác giả Phan Cuồng. Phim xoay quanh Thân Đức (Anh Tú Atus), một hoàng tử mang trong mình dòng máu quỷ được sinh ra từ bi kịch của triều đình, bị che giấu thân phận từ nhỏ và lớn lên như một kẻ bị ruồng bỏ. Sứ mệnh của Thân Đức là tìm cách khôi phục Xương Cuồng giáo, đồng thời triệu hồi quỷ Xương Cuồng để hắn và cha có thể đoàn tụ. Từ đó, nhiều bi kịch xảy ra.
Nỗ lực của ê-kíp khi tái hiện không gian cổ trang và chất kinh dị Việt
Điểm dễ nhận thấy nhất trong phim Hoàng Tử Quỷ là nỗ lực của đạo diễn Trần Hữu Tấn trong việc xây dựng thế giới mang hơi hướm thời Lê Trung Hưng: từ y phục nhiều tầng lớp, sắc nhuộm trầm, đến kiến trúc mộc mạc, thiên về đời sống nông thôn Bắc Bộ. Sau Tết Ở Làng Địa Ngục và Kẻ Ăn Hồn, Trần Hữu Tấn tiếp tục đào sâu ngôn ngữ hình ảnh kinh dị dân gian, và lần này, mọi thứ có phần tiến bộ hơn ở mức độ xử lý chất liệu. Bùa phép, pháp khí, các nghi lễ gọi hồn, không gian linh ứng đều được trau chuốt và thống nhất tạo nên một hệ thẩm mỹ rõ nét.
Một điểm đáng ghi nhận là cách đạo diễn phối trộn mỹ cảm dân gian với kinh dị thị giác. Các phân đoạn máu me, tróc xương hay biến hình không bị đẩy lên mức sốc thị giác mà được kiểm soát trong diện mạo cổ truyền: ánh đèn dầu lập lòe, tiếng mõ, tiếng gõ trống cúng, những hình nhân bằng rơm hay các hoa văn cổ vẽ bùa trên da thịt nhân vật. Chính sự tiết chế ấy giúp phim không bị lai tạp mà vẫn giữ cá tính bản địa.
Kinh dị theo hơi hướng “huyền thuật cổ Việt” là điểm mạnh lớn nhất của phim. Một vài đoạn trong rừng, nơi bóng tối nuốt lấy thân thể người, tạo cảm giác bất an rõ rệt. Chất liệu quỷ Xương Cuồng – vốn xuất hiện rất ít trong điện ảnh đại chúng – cũng được khai thác hấp dẫn, cho thấy đạo diễn có tham vọng đặt nền móng cho một vũ trụ folklore mới.
Tuy vậy, dù nhiều chi tiết tạo dựng tốt, không gian phim vẫn gặp hạn chế. Thay vì mở rộng quy mô triều đình hay làng mạc, bối cảnh chủ yếu chỉ xoay quanh các góc chật hẹp: một căn nhà tù túng, khu rừng quen thuộc, hay phiên chợ thưa thớt người. Việc thiếu các góc toàn rộng lớn khiến thế giới cổ trang kém phần sống động, đôi khi gây cảm giác như phim mới chỉ tái hiện một “mẩu” không gian, chứ chưa xây dựng được một thế giới đủ rộng để nuốt trọn câu chuyện.
Các chi tiết thiên nhiên tuy đẹp nhưng không đủ để bù đắp cho sự thiếu hụt về quy mô của bối cảnh con người, làm tổng thể đôi lúc bị thu hẹp lại, giới hạn lớp lang câu chuyện.
Sự nỗ lực của Anh Tú Atus và điểm sáng từ dàn phụ trong phim “Hoàng Tử Quỷ”
Ở vai Thân Đức, Anh Tú Atus thể hiện tròn trịa một nhân vật mang dòng máu quỷ, luôn giằng xé giữa nhân tính và lời nguyền bầm đen đang bám vào thân thể. Anh cho thấy sự tiến bộ trong việc kiểm soát cảm xúc, nhất là ở những phân đoạn nhân vật bị quỷ tính chi phối. Ánh mắt lạnh, hơi thở gấp, và những cú chuyển trạng thái nhanh gọn là điểm cộng giúp Thân Đức bộc lộ sự nguy hiểm luôn trực chờ.
Tuy nhiên, vấn đề không nằm ở diễn viên mà ở kịch bản. Thân Đức có quá ít khoảng lặng để bộc lộ nội tâm. Nhân vật tỏ ra nguy hiểm với nụ cười quỷ dị ở hầu hết phân cảnh, chỉ để khắc họa một điều mà khán giả đã biết từ đầu. Vì vậy, hồi kết của nhân vật vốn cần sự đồng cảm và thấu hiểu, lại bị giảm lực vì người xem chưa có đủ thời gian cảm nhận nỗi đau và sự giằng xé của nhân vật. Dù Anh Tú diễn tốt, đất diễn không đủ chiều sâu khiến hình tượng “hoàng tử quỷ” trở nên thiếu bi kịch cần thiết.
Ở tuyến đối trọng, Lương Thế Thành trong vai Lỗ Đạt, trưởng làng Hủi, mang đến sắc thái gai góc và thô ráp rất hợp với không khí phim. Nam diễn viên thể hiện nhân vật bằng sự trầm tĩnh pha chút bí hiểm, tạo cảm giác ông ta luôn biết nhiều hơn những gì được nói ra. Lỗ Đạt là vai diễn giàu tính biểu tượng: vừa là nạn nhân của thế lực ma quỷ, vừa là người gìn giữ luật lệ của ngôi làng mục ruỗng. Lương Thế Thành đưa vào vai diễn một sự khắc khổ, tạo thành điểm nhấn vững vàng cho phần đầu phim.
Điểm sáng khác đến từ Huỳnh Thanh Trực trong vai Phan Cuồng, một người kể chuyện đầy năng lượng, có khiên cưỡng, có dị biệt, nhưng luôn sống hết mình với niềm tin vào điều đúng. Huỳnh Thanh Trực giữ nhịp tinh tế, không đẩy vai diễn thành kiểu lố hoặc làm màu.
Ngược lại, Hoàng Linh Chi trong vai cô đồng Trúc Anh mang nét diễn mềm mại và có phần ma mị, phù hợp với chất linh ứng của nhân vật. Tuy nhiên, cả hai nhân vật đều bị kịch bản giới hạn, không có nhiều phân đoạn cho thấy chuyển biến nội tâm, khiến thành quả diễn xuất chỉ dừng ở mức “đủ làm sáng khung hình” chứ chưa bùng nổ.
Những điểm trừ đáng tiếc trong cấu trúc và kịch bản
Vấn đề lớn nhất của Hoàng Tử Quỷ nằm ở kịch bản. Phim thiếu twist đúng nghĩa. Thân phận Thân Đức được tiết lộ quá sớm, khiến hành trình khám phá của nhân vật mất đi sức nặng. Khi điều bí ẩn nhất của phim bị phơi bày ngay từ đầu, mọi xung đột về sau trở nên dễ đoán, không tạo được cú bật cảm xúc mà dòng phim cổ trang – kinh dị rất cần.
Ngoài ra, quy luật bùa phép trong phim không được giải thích rõ ràng. Sức mạnh của Thân Đức khi hóa quỷ, điểm yếu của hắn, hay cơ chế hoạt động của ma pháp trong phim thiếu sự thống nhất. Điều này khiến phân đoạn cao trào trở nên dễ dãi. Mâu thuẫn được giải quyết nhanh, ít tính tích lũy, để lại cảm giác hụt hẫng.
Nếu nhìn ở góc độ xây dựng hình tượng nhân vật “hoàng tử quỷ”, Thân Đức dễ bị so sánh với Loki của vũ trụ Marvel – một nhân vật cũng mang danh phận bị nguyền rủa, sống giữa tình thương và sự cô độc. Nhưng Loki có nội tâm đa lớp, khó đoán và luôn tạo bất ngờ; trong khi Thân Đức lại bị ràng buộc bởi tuyến truyện một chiều, ít thay đổi cảm xúc. Chính sự thiếu chiều sâu này khiến nhân vật chưa đủ độc đáo.
Phim Hoàng Tử Quỷ là nỗ lực đáng ghi nhận của đạo diễn Trần Hữu Tấn trong việc mở rộng không gian cổ trang – kinh dị Việt, với bối cảnh, phục trang và chất liệu dân gian được nghiên cứu cẩn thận. Diễn xuất của Anh Tú Atus, Lương Thế Thành và dàn phụ giúp phim giữ được nhịp cảm xúc nhất định. Tuy nhiên, các điểm trừ về kịch bản, sự thiếu thống nhất trong quy luật phép thuật và việc tiết lộ bí mật quá sớm khiến phim chưa đạt được chiều sâu mà chủ đề bi kịch hoàng tử quỷ hứa hẹn.
Xem thêm
•Review phim “Cưới vợ cho cha”: Một lát cắt miền Tây mộc mạc, dịu dàng mà day dứt
•Review phim “Quán Kỳ Nam”: Sài Gòn có bao giờ hết hoa lệ trong mắt Leon Quang Lê?
•Review phim “Đất Xanh Sinh Cú”: Sức hút từ chất liệu thần thoại dân gian