My Oxford Year được Netflix phát hành vào ngày 1/8, do Iain Morris đạo diễn, với sự tham gia của Sofia Carson và Corey Mylchreest. Dù được kỳ vọng nhờ bối cảnh cổ kính và dàn diễn viên trẻ đẹp, phim chỉ nhận về đánh giá trung bình thấp với 39/100 trên Metacritic, 29% trên Rotten Tomatoes và 6.2 điểm IMDb. Khán giả ghi nhận những khung hình Oxford nên thơ, diễn xuất chân thành cùng câu chuyện tình nhẹ nhàng nhưng cảm động. Tuy nhiên, phần kịch bản được đánh giá là quá khuôn mẫu, thiếu chiều sâu và cao trào.
Chuyện tình cổ điển, dễ xem
Từ Roman Holiday, Before Sunrise cho đến Only You, những câu chuyện tình nảy sinh giữa các chuyến đi đã tạo nên một tiểu thể loại riêng của phim lãng mạn. My Oxford Year cũng không nằm ngoài dòng chảy. Nhân vật chính Anna de la Vega (Sofia Carson), từ bỏ vị trí hứa hẹn trong ngành tài chính Mỹ để theo đuổi niềm yêu thích văn chương tại Đại học Oxford. Ở đây, cô vướng vào một chuỗi tình huống định mệnh cùng Jamie Davenport (Corey Mylchreest) – một chàng trai lôi cuốn và cũng chính là giảng viên lớp cô theo học.
Dựa trên tiểu thuyết của Julia Whelan và chuyển thể bởi kịch bản của Allison Burnett cùng Melissa Osborne, My Oxford Year dễ dàng gợi lên cảm giác về một tác phẩm văn học dành cho tuổi mới lớn. Cặp đôi trung tâm – Anna và Jamie được bao bọc bởi một nhóm bạn thân “đầy màu sắc”: Charlie (Harry Trevaldwyn), người bạn đồng tính vui tính và trung thành; và Maggie (Esmé Kingdom), cô bạn gái xinh đẹp, tốt bụng, luôn xuất hiện đúng lúc để khích lệ tinh thần; đến Ian, chàng sinh viên mọt sách ngây ngô không nhận ra tình cảm của mình… mỗi người trong họ đều được tạo hình hấp dẫn và thiện cảm.
Phần đầu phim tái hiện đời sống thường nhật của sinh viên quốc tế tại Anh với những chi tiết văn hóa đặc trưng: bữa tối fish and chips, quán rượu pub cũ kỹ nơi nhân vật hát karaoke, buổi trà chiều truyền thống hay những trích dẫn thơ Victor Hugo, Shakespeare được lồng ghép tự nhiên vào đối thoại. Những tiểu tiết tưởng nhỏ ấy tạo ra không khí lãng đãng, dễ chịu, mang tới một nước Anh vừa gần gũi, vừa giàu biểu tượng văn hóa.
Bên cạnh chuyện tình nhẹ nhàng, phim ghi điểm bởi phần nhìn mãn nhãn. Ngay từ những cảnh quay đầu tiên, đạo diễn Iain Morris đã khéo léo sử dụng ống kính của mình để khắc họa vẻ đẹp bất tận của thành phố Oxford. Những tháp chuông rêu phong của các trường đại học, những thư viện gỗ sồi với hàng triệu cuốn sách, hay những con đường lát đá cổ kính dưới tán lá vàng của mùa thu, tất cả đều tạo nên một bức tranh hoàn hảo, đủ sức chinh phục những khán giả yêu cái đẹp.
Bối cảnh Oxford không chỉ là phông nền, mà còn là một nhân vật sống động. Ánh sáng mờ ảo và những góc quay tinh tế làm nổi bật nét thơ mộng của thành phố cổ, khiến người xem cảm nhận được trọn vẹn sức hấp dẫn từ Oxford. Phần dựng phim cũng đáng chú ý khi giữ nhịp tốt, đặc biệt trong những cảnh quay ngọt ngào giữa Anna và Jamie.
Xem thêm
•[Review phim] “Mang Mẹ Đi Bỏ”: Tình yêu không đòi hỏi hồi đáp, chỉ cần đủ bao dung
•[Review phim] “Triều Tuyết Lục”: Phim trinh thám cổ trang phá đảo màn ảnh Hoa ngữ Hè 2025
Hoài niệm về một kỷ nguyên vàng son
Với những người trưởng thành trong giai đoạn giữa thập niên 2010, việc chứng kiến sự trỗi dậy của cơn sốt chuyển thể tiểu thuyết thanh thiếu niên là một ký ức khó phai. Những câu chuyện về tình yêu và bi kịch, như The Fault in Our Stars hay It’s Kind of a Funny Story, đã từng là cuốn sách gối đầu của một thế hệ. Khi xem My Oxford Year, người xem không khỏi cảm thấy một nỗi hoài niệm đượm buồn. Dù được đặt trong bối cảnh hiện đại, bộ phim vẫn thấm đẫm hơi thở của những năm 2010 – một thời đại mà những câu chuyện tình yêu lãng mạn, dẫu bi kịch, vẫn có sức quyến rũ mạnh mẽ.
My Oxford Year mang trong mình toàn bộ những hình ảnh và cảm xúc đặc trưng của thời kỳ này: một cô gái trẻ đầy hoài bão, một chàng trai có quá khứ tổn thương, một chuyện tình lãng mạn nảy nở giữa một thành phố xa lạ và một nhóm bạn thân vui nhộn. Thế nhưng, bộ phim không thể vượt qua được giới hạn của một tác phẩm cũ kỹ và có phần ngô nghê. Tính dễ đoán trong cách dựng nhân vật và nhịp kể khiến My Oxford Year trở nên dễ xem, nhưng cũng đồng nghĩa với việc đánh mất đi cơ hội khai thác sâu hơn những đề tài gai góc, như bản sắc cá nhân, sự giằng co giữa mơ ước và hiện thực, hay sự cô đơn giữa một thành phố xa lạ.
My Oxford Year không phải là một bộ phim tệ, nhưng là một tác phẩm mắc kẹt giữa tham vọng kể một câu chuyện tình yêu sâu sắc và sự an toàn của một kịch bản rập khuôn. Điểm yếu lớn nhất của phim ở cách xây dựng nhân vật và phát triển câu chuyện. Anna de la Vega (Sofia Carson) được giới thiệu là một cô gái đầy hoài bão, từ bỏ Phố Wall để theo đuổi đam mê văn chương. Đây là một xuất phát điểm đầy tiềm năng cho một hành trình tìm kiếm bản sắc và sự trưởng thành. Thế nhưng, ngay khi mạch cảm xúc của Anna vừa hé mở, kịch bản lại vội vã chuyển hướng, biến cô thành “công cụ chữa lành” cho Jamie (Corey Mylchreest). Giấc mơ cá nhân, sự giằng co nội tâm của Anna bị cắt gọn để nhường chỗ cho bi kịch của Jamie. Cô dần trở thành một nhân vật phụ trong chính câu chuyện của mình.
Nhiều quyết định trong khâu cải biên đã khiến bản điện ảnh trở nên xa lạ với tinh thần của cuốn sách. Từ những thay đổi khó hiểu nhất như việc đổi tên nữ chính từ Ella thành Anna De La Vega, cùng với việc di dời quê hương cô từ Ohio về New York, đến cả cái chết của người cha và giai đoạn Jamie điều trị ung thư cũng được lược bỏ. Đây không chỉ là những chỉnh sửa về mặt tiểu tiết mà thực chất đã làm thay đổi nền tảng tâm lý của các nhân vật chính. Nếu trong nguyên tác, Ella là một cô gái mang nhiều tổn thương, từ mất mát gia đình thì phiên bản điện ảnh lại khắc họa một hình mẫu “bề mặt” hơn – một phụ nữ trẻ thành đạt, đôi lúc hơi phô trương sự sắc sảo, nhưng thiếu đi chiều sâu nội tâm.
Tương tự, việc loại bỏ chi tiết Jamie trải qua quá trình điều trị ung thư bằng thuốc thử nghiệm khiến mối quan hệ giữa hai nhân vật chính đánh mất chiều kích cảm xúc quan trọng nhất. Đó là sự đồng hành và thấu hiểu giữa hai con người cùng đối mặt với giới hạn sinh mệnh. Những biến cố trong phim vì thế trở nên đơn giản hóa, thiếu lớp lang và để lại ít dư âm.
Dàn diễn viên tròn vai
Dù kịch bản còn nhiều hạn chế, nhưng dàn diễn viên của My Oxford Year vẫn là một điểm sáng đáng chú ý. Cả Sofia Carson và Corey Mylchreest đều đã quen thuộc với những người yêu thích các bộ phim Netflix. Carson, với vai chính trong The Life List, Carry-On và Purple Hearts, đã có sự nghiệp đáng chú ý, nhưng vai diễn Anna trong My Oxford Year vẫn cho thấy một Carson an toàn, đóng khung trong những vai diễn tương tự, thiếu sự linh hoạt. Anna của cô đủ dễ thương để gây thiện cảm, nhưng chưa đủ sắc sảo để dẫn dắt một bộ phim đòi hỏi nhân vật nữ chính phải mang nhiều tầng lớp cảm xúc và mâu thuẫn nội tâm.
Nam diễn viên Corey Mylchreest, nổi tiếng với vai Vua George trong Bridgerton: Nữ hoàng Charlotte, mang đến sức hút đặc biệt trong vai Jamie. Với dáng dấp gợi nhớ đến Hugh Grant thời trẻ, Mylchreest tạo ra một sức hút nhẹ nhàng, tinh tế và không hề phô trương. Sự ăn ý tự nhiên giữa Carson và Mylchreest đã tạo nên một màn trình diễn cuốn hút, làm cho những khoảnh khắc lãng mạn của họ trở nên chân thực và đầy xao xuyến.
Bên cạnh cặp đôi chính, các nhân vật phụ cũng đóng vai trò quan trọng trong việc làm mềm mượt không khí của bộ phim. Harry Trevaldwyn, Nikhil Parmar và Esmé Kingdom, trong vai những người bạn mới của Anna, đã mang đến một chút hài hước và tươi mới. Đặc biệt, Dougray Scott trong vai cha của Jamie đã gây ấn tượng mạnh với một màn thể hiện xuất sắc. Với lối diễn xuất mạnh mẽ của mình, Scott tạo ra một sự chuyển hướng cần thiết khi bộ phim bắt đầu đi vào những vùng u ám hơn, giúp bộ phim trở nên gần gũi với đời thực.
Tựu trung, My Oxford Year là một bản tình ca cổ tích dành cho những ai muốn tìm một chút hoài niệm về thời thanh xuân. Với những khán giả chỉ tìm kiếm một bộ phim giải trí dễ chịu, với những thước phim đẹp và một câu chuyện lãng mạn nhẹ nhàng, My Oxford Year có thể là một lựa chọn thỏa mãn. Nhưng với những ai mong muốn một tác phẩm sâu sắc, gai góc và đầy cảm xúc, thì My Oxford Year chưa thể đáp ứng được hoàn toàn kỳ vọng.