Sabrina Carpenter viết tiếp những câu chuyện cũ trong album “Man’s Best Friend”
Ra mắt chỉ một năm sau “hiện tượng” Short’n’Sweet – album được đánh giá cao về cả thành tích thương mại lẫn chất lượng nghệ thuật, Man’s Best Friend tiếp tục khẳng định phong cách âm nhạc đặc trưng và cá tính riêng biệt của Sabrina Carpenter. Tái hợp với bộ đôi sản xuất tài năng Jack Antonoff và John Ryan, 12 ca khúc trong album này được xem như phần mở rộng tự nhiên của dự án tiền nhiệm, cả về mặt câu chuyện lẫn màu sắc âm nhạc.
Với sự đa dạng thể loại từ pop, R&B đến country, album Man’s Best Friend hứa hẹn tạo nên làn sóng mới trong âm nhạc đương đại. Qua đó, Sabrina Carpenter hiện lên như một “femme fatale” đích thực – người phụ nữ vừa quyến rũ vừa thông minh một cách nguy hiểm.
Sabrina Carpenter mở màn album với Manchild – track synth-pop pha chút country bắt tai, trong đó “manchild” ám chỉ những người đàn ông chưa trưởng thành về mặt tâm lý. Qua đây, Sabrina Carpenter hé lộ chủ đề trung tâm sẽ xuyên suốt album: cách những người thiếu trưởng thành và hơi ngốc nghếch có thể phá hỏng một mối quan hệ tình cảm. Cô khai thác đề tài này với sự khéo léo đáng kể , đôi khi trực tiếp, đôi khi gián tiếp, nhưng luôn ý nhị và hài hước.
Trong Manchild, cô miêu tả những chi tiết nhỏ như việc bạn trai nói điện thoại hỏng nhưng thực ra chỉ quên sạc pin, hay cách ăn mặc không thể chấp nhận được. Đoạn pre-chorus đặc biệt ấn tượng khi cô liên tiếp “tấn công” bằng ba tính từ gay gắt, xen lẫn những tiếng cười khúc khích đầy châm biếm. Cách Sabrina xử lý giọng hát, đan xen giữa giai điệu và độc thoại, tạo nên dấu ấn riêng biệt. Phong cách này gợi nhớ đến Slim Pickins từ album trước, khi cô từng kể về một chàng trai không phân biệt được các dạng ngữ pháp cơ bản.
Ở bài hát Tears,Sabrina Carpenter toát lên vẻ quyến rũ đặc trưng, mang hơi hướm của những nghệ sĩ như Jessie Ware và Kylie Minogue. Qua ca khúc này, Sabrina khắc họa chân thực về việc một người phụ nữ có thể dễ dàng bị thu hút bởi những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt. Đây chính là điểm mạnh nhất của cô – khả năng thấu hiểu sâu sắc cảm xúc con người và diễn tả chúng một cách tự nhiên, chân thật.
My Man on Willpower nổi bật với đoạn điệp khúc ấn tượng nhất album, khắc họa tâm trạng của một người cảm thấy bị phản bội bởi chính kẻ từng say mê mình. Sabrina xây dựng từng đoạn hát theo chiều hướng leo thang, tạo nên sự cuốn hút mạnh mẽ đồng thời làm nổi bật nội dung ca khúc. Sự hợp tác với nhà sản xuất âm nhạc Jack Antonoff một lần nữa cho thấy hiệu quả khi anh biết cách tạo ra những twist âm nhạc bất ngờ, biến một bản pop thông thường thành tác phẩm đầy tính thử nghiệm và hấp dẫn.
Jack Antonoff trở lại và lợi hại hơn với “Man’s best friend”
Điểm nhấn bất ngờ nhất của album thuộc về When Did You Get Hot – ca khúc Sabrina tiết lộ chỉ ra đời nhờ những phút giây thử nghiệm ngẫu hứng trong phòng thu. Với âm hưởng R&B đặc trưng đầu những năm 2000 – thời kỳ hoàng kim của Britney Spears và Christina Aguilera, track này khẳng định tài năng biến hóa đáng kinh ngạc của nữ ca sĩ. Và sự đột phá này khó có thể thành hiện thực nếu thiếu bàn tay tài hoa của Jack Antonoff – kiến trúc sư đằng sau chuỗi bất ngờ xuyên suốt album.
Điều đáng chú ý là dù Antonoff từng nhận không ít bình luận từ cộng đồng yêu âm nhạc về việc tạo ra âm thanh quá đồng nhất trong các album của Taylor Swift (từ folklore đến The Tortured Poets Department) hay khiến Solar Power của Lorde bị ví von với phong cách Lana Del Rey, nhưng khi làm việc cùng Carpenter, ông lại tỏa sáng một cách đặc biệt. Trái ngược với những dự án trước đó thường có xu hướng thống nhất về mặt âm nhạc, Man’s Best Friend mang đến sự đa dạng phong phú, cho phép Antonoff có đủ không gian để phát huy hết khả năng sáng tạo của mình.
Cách Antonoff “chơi đùa” với âm thanh giúp từng ca khúc có thêm chiều sâu, trong khi phần phối âm góp phần quan trọng vào việc kể chuyện. Sugar Talking là minh chứng rõ nét với tiếng keyboard biến ảo, hoàn hảo phản ánh cơn chếnh choáng của nhân vật nữ đang trách móc người yêu. Còn âm thanh khàn đặc, nặng nề của mellotron trong We Almost Broke Up Again Last Night tạo nên sự tương phản thú vị – bài hát tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng càng về cuối càng bùng nổ mãnh liệt.
Xuyên suốt album, Antonoff thể hiện sự sáng tạo đặc biệt qua những ca khúc mang màu sắc country như Manchild và Go Go Juice. Tại Manchild, ông táo bạo kết hợp các nhạc cụ truyền thống như banjo với sitar Ấn Độ, tạo nên sự giao thoa văn hóa độc đáo. Cách tiếp cận này gợi nhớ đến thành công của ông với album Gaslighter cho nhóm country huyền thoại The Chicks.
Go Go Juice lại mang đến một bất ngờ hoàn toàn khác khi Antonoff pha trộn gospel với các sample âm thanh sôi động và tăng dần nhịp độ, biến ca khúc thành một bữa tiệc thực sự, phản ánh trạng thái chếnh choáng của nữ ca sĩ. Còn Goodbye tưởng chừng theo hướng Eurodisco rộn ràng với chất liệu Bắc Âu đậm chất ABBA và các lớp vocal chồng lấp, nhưng Antonoff lại bất ngờ chuyển hướng với đoạn giao tấu dẫn vào bridge – nơi tiếng sáo rộn ràng như những bước chân nhảy múa, đậm chất country đến khó tin.
Xem thêm
•[Review album] “Flower Bookmark 3”: Khi hồi ức cất tiếng bằng giọng hát IU
•Album “Nụ cười”: Nguyên Thảo, Võ Thiện Thanh đối thoại cùng Thượng đế
•Album “I Said I Love You First”: Màn tái xuất đầy tham vọng của Selena Gomez
Sabrina Carpenter giữ vững màu sắc riêng trong album “Man’s Best Friend”
Nhìn tổng thể, Man’s Best Friend là một album ở mức khá tốt, dù không tránh khỏi một số hạn chế. Album này có phần rơi vào tình trạng tương tự folklore và evermore của Taylor Swift – cặp đôi album có sự đồng nhất quá mức về cả câu chuyện lẫn màu sắc âm nhạc. Do thành công vang dội của Short’n’Sweet, việc Sabrina tiếp tục khai thác những câu chuyện và đặc trưng quen thuộc khiến album mới thiếu đi yếu tố bất ngờ, dù vẫn sở hữu không ít điểm sáng đáng chú ý. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng chính cá tính riêng biệt ấy vẫn là chìa khóa thành công của Sabrina Carpenter.
Với câu chuyện nữ quyền xuyên suốt, Man’s Best Friend ghi điểm bởi sự tinh tế, không cưỡng ép hay phô trương. Điều này thể hiện rõ qua cách Sabrina giữ thái độ tỉnh táo trước những mánh khóe của đàn ông (Sugar Talking), hay cách cô táo bạo chất vấn chính gia đình đã nuôi dưỡng nên những kẻ như vậy (Nobody’s Son), rồi châm biếm những người đã từng bước qua cuộc đời mình.
Sabrina thực hiện điều này một cách xuất sắc – không cần đến những lời lẽ hoa mỹ mà chỉ bằng những trò đùa bất ngờ, thông minh. Đây là khả năng hiếm có trong thế hệ nghệ sĩ cùng lứa với cô, tạo nên dấu ấn riêng biệt và không thể nhầm lẫn.
Trong Never Getting Laid, cô khẳng định không giận dữ hay hờn trách, nhưng ngay lập tức chúc người yêu cũ mắc chứng sợ không gian rộng để mãi mãi bị giam cầm trong chính ngôi nhà của anh ta. Tương tự, Home Tour được viết như lời mời thăm quan tâm trí cô, dù trước đó đã phủ nhận tính ẩn dụ của ca khúc. Don’t Worry I’ll Make You Worry còn trực diện hơn với sự thú nhận về việc “lật mặt” – thể hiện rõ khía cạnh “femme fatale” nguy hiểm và chết người của Sabrina.
Và không chỉ phụ nữ, Sabrina còn gây chú ý khi là một người ủng hộ sự đa dạng. Trong tiết mục Tears trình diễn tại VMA vừa qua, cô đã mang lên sân khấu nhiều vũ công chuyển giới và drag queens, qua đó cho thấy sự công nhận với tài năng và công sức của họ: “Tôi là cô gái may mắn nhất thế gian. Và tôi muốn nói với dàn vũ công và những nữ hoàng tuyệt vời đang có mặt trên sân khấu cùng tôi tối nay rằng: Thế giới này, như chúng ta đều biết, có thể đầy rẫy những lời chỉ trích, sự phân biệt đối xử và tiêu cực. Vậy nên khi được trở thành một phần của điều gì đó có thể mang lại cho bạn ánh sáng, khiến bạn mỉm cười, khiến bạn nhảy múa, khiến bạn cảm thấy thế giới này là của mình thì tôi vô cùng sung sướng. Thật biết ơn khi được làm điều đó”.
Chính những nụ cười tỏa nắng, sự sôi động nhiệt huyết và ánh mắt tinh nghịch dành cho những đối tượng thường bị xã hội coi nhẹ đã tạo nên dấu ấn độc đáo của Sabrina Carpenter trong nền âm nhạc đương đại.