Lifestyle / Bí quyết sống

“Sơ cứu cảm xúc”: Đối trị những vết thương vô hình

Khi bị đứt tay, ta sẽ ngay lập tức băng bó, nhưng lại thường phớt lờ những “vết cắt” trong tâm hồn: nỗi đau nhói khi bị từ chối, ê chề trước thất bại, gặm nhấm cảm giác tội lỗi hay sự trống rỗng bởi cô đơn. Những tổn thương vô hình ấy, nếu không được “sơ cứu” kịp thời, cũng có thể mưng mủ và để lại di chứng nặng nề cho cả sức khỏe tinh thần lẫn thể chất. Trong cuộc trò chuyện lần này, Thạc sĩ Tâm lý học Minh Red sẽ giúp chúng ta khám phá tầm quan trọng của “sơ cứu cảm xúc” cũng như cách thực hành kỹ năng này trong đời sống hằng ngày.

Thạc sĩ Tâm lý học Minh Red sẽ giúp chúng ta khám phá tầm quan trọng của “sơ cứu cảm xúc”.
Thạc sĩ Tâm lý học Minh Red chia sẻ cùng độc giả ELLE về tầm quan trọng của “sơ cứu cảm xúc”. (Ảnh: NVCC)

Anh có thể giải thích một cách dễ hiểu nhất về khái niệm “sơ cứu cảm xúc”?

Hãy nghĩ về lần cuối cùng bạn bị đứt tay. Tôi đoán là bạn đã làm sạch vết thương và băng nó lại. Giờ hãy nghĩ về lần gần nhất bạn cảm thấy bị từ chối hay thất bại. Bạn đã làm gì? Có phải bạn đã “không làm gì cả”, hoặc tệ hơn là “tự dằn vặt mình”? Đây chính là một nghịch lý lạ lùng mà nhà tâm lý học, Tiến sĩ Guy Winch đã chỉ ra: “Chúng ta rất giỏi chăm sóc thân thể nhưng lại thường bỏ mặc cảm xúc của mình”.

Chính từ đây, khái niệm “sơ cứu cảm xúc” (emotional first aid) ra đời với một ý tưởng cốt lõi: hãy chăm sóc những tổn thương tinh thần với sự quan tâm hệt như cách chăm sóc một vết thương trên da thịt. Chúng ta cần “sơ cứu” nỗi đau bị từ chối hệt như xử lý một “vết cắt”, để nó không “nhiễm trùng” thành “sự tự ti”. Tương tự, chúng ta nên “chăm sóc” cảm giác thất bại hệt như khi ta bị “cảm lạnh”, để nó không trở nặng thành “sự tuyệt vọng”. Khái niệm này còn nhấn mạnh việc chăm sóc cảm xúc một cách chủ động mỗi ngày, giống như chúng ta đánh răng để ngăn ngừa sâu răng, thay vì chỉ chữa trị khi răng đã hỏng.

Quan trọng nhất, “sơ cứu cảm xúc” dạy chúng ta cách can đảm lắng nghe và đáp lại lời kêu cứu từ bên trong – khi và chỉ khi chúng ta dám thừa nhận lời kêu cứu của chính mình, từ đó mở đường cho quá trình chăm sóc và chữa lành thật sự.

tấm lưng cô gái tự sơ cứu cảm xúc
Ảnh: Unsplash/ Taisiia Stupak

Trong cuộc sống hiện đại, “sơ cứu cảm xúc” thường cần thiết nhất trong những tình huống cụ thể nào?

Sơ cứu cảm xúc trở nên cấp thiết nhất trong những khoảnh khắc mà một “vết cắt cảm xúc” có nguy cơ thành một tổn thương tâm lý lớn hơn.

Hãy tưởng tượng một tình huống rất quen thuộc trong ngành cung cấp dịch vụ: sau nhiều tuần bạn và cả nhóm dồn tâm huyết, khách hàng đột ngột “lật brief”, thay đổi hoàn toàn yêu cầu và khiến công sức của bạn trở nên vô nghĩa. Cú sốc này không chỉ là sự bực bội, mà còn là một “vết cắt cảm xúc” sâu của sự từ chối và cảm giác bị vô hiệu hóa công sức. Nếu không được “sơ cứu”, cơn tức giận và thất vọng ban đầu sẽ nhanh chóng biến thành nghĩ quẩn (rumination), khiến bạn mắc kẹt trong việc tua đi tua lại sự bất công đó. Sự dày vò này sẽ ăn mòn động lực, làm gia tăng cảm giác hoài nghi và có thể dẫn thẳng đến kiệt sức. Sơ cứu cảm xúc chính là hành động can thiệp ngay lập tức để bạn tái định hình lại sự việc, quản lý cơn giận và tập trung vào những gì bạn có thể kiểm soát, qua đó bảo vệ sức khỏe tâm trí của mình.

Tương tự, “chiến tranh lạnh” sau một tranh cãi nẩy lửa, dù là với người thương hay bạn bè thân thiết, cũng là một tình huống khẩn cấp. Sự im lặng là một không gian độc hại, nơi cảm giác tội lỗi và oán giận âm ỉ, làm xói mòn sự kết nối. Nếu không được “sơ cứu”, nó sẽ làm tê liệt khả năng giao tiếp, khiến sự thấu cảm và năng lực xây dựng mối quan hệ bị co lại, đẩy hai người ra xa nhau hơn.

Lúc này, việc nhận diện sớm mô thức “vết cắt – leo thang – tổn thương” là chìa khóa. Hiểu một cách đơn giản, mô thức này mô tả quá trình từ một “vết cắt” – tức một tổn thương cảm xúc đột ngột, sau đó “leo thang” thành một trạng thái tiêu cực âm ỉ như suy nghĩ lẩn quẩn hoặc sự im lặng độc hại, và cuối cùng dẫn đến “tổn thương” sâu rộng như kiệt sức hay đổ vỡ các mối quan hệ. Sơ cứu cảm xúc mang đến môi trường thấu cảm, tạo điều kiện hàn gắn vết rạn trước khi nó trở thành một đứt gẫy không thể cứu vãn.

Làm sao để một người nhận ra bản thân hoặc người xung quanh đang thực sự cần “sơ cứu cảm xúc”? Những dấu hiệu về cảm xúc, thể chất và hành vi nào là dễ nhận biết nhất?

Để nhận biết khi nào cần “sơ cứu cảm xúc”, điều quan trọng là hiểu rằng những dấu hiệu này thường xuất hiện như phản ứng tức thời trước một biến cố gây tổn thương hoặc căng thẳng cụ thể. Đây chính là điểm then chốt để phân biệt chúng với những vấn đề tâm lý kéo dài. Hãy tự đánh giá xem bạn có trải qua chuỗi phản ứng sau đây mỗi khi đối mặt với một sự kiện khó chịu hay không. Với mỗi phản ứng, hãy tự chấm 1 điểm:

(1) Sau sự kiện gây tổn thương, bạn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hơi thở trở nên nông và gấp gáp một cách vô cớ.

(2) Phản ứng thể chất này châm ngòi cho một cơn bão cảm xúc, như một làn sóng lo âu dâng trào hay một cơn tức giận bùng lên.

(3) Vì những cảm xúc đó, bạn có xu hướng muốn ở một mình, né tránh các cuộc gặp gỡ.

(4) Tâm trí của bạn liên tục tua lại sự kiện đó, khiến bạn khó tập trung vào việc khá.

(5) Cuối cùng, những đêm gần đây, giấc ngủ của bạn chập chờn, không yên giấc.

Nếu bạn có từ 3 điểm trở lên, đó là một tín hiệu mạnh mẽ cho thấy bạn đang có một phản ứng căng thẳng cấp tính cần được sơ cứu. Điều này cũng có thể kiểm nghiện tương tự với bạn bè hoặc người thân của bạn. Đây là lời kêu cứu của cơ thể và tâm trí, báo hiệu rằng bạn cần được chăm sóc ngay lập tức để ngăn vết thương trở nên sâu hơn.

Anh có thể chia sẻ một số cách “sơ cứu” đơn giản nhưng hiệu quả cho các tổn thương tinh thần thường gặp?

Trước hết, cần nhấn mạnh rằng cách “sơ cứu” này chỉ dành cho những khó khăn tâm lý nhất thời. Chúng không thể thay thế cho việc chẩn đoán và điều trị chuyên nghiệp. Nếu nỗi đau của bạn kéo dài dai dẳng, có cường độ quá sức chịu đựng hoặc bắt đầu làm suy giảm nghiêm trọng khả năng làm việc, học tập hay duy trì các mối quan hệ hằng ngày, việc tìm đến một chuyên gia sức khỏe tâm thần là hành động can đảm và cần thiết.

Tuy nhiên, với những khoảnh khắc chông chênh, một “bộ sơ cứu cảm xúc” có thể phát huy tác dụng. Khi bạn vừa trải qua thất bại hay bị từ chối, giọng nói tự chỉ trích trong đầu cứ vang lên, hãy thử phương pháp “trở thành luật sư của chính mình”. Thay vì chấp nhận lời buộc tội rằng “mình thật kém cỏi”, hãy viết ra những luận điểm phản biện, ví dụ: “Liệu sự từ chối này có thực sự phản ánh toàn bộ giá trị của mình không? Còn những yếu tố nào khác mà mình không thể kiểm soát?”… Mục đích là để chống lại xu hướng tự “kết tội” bản thân một cách bất công, giúp bạn nhìn nhận vấn đề một cách đa chiều, công bằng hơn và phá vỡ vòng xoáy tự đổ lỗi độc hại.

Mặt khác, khi tâm trí bạn bị mắc kẹt trong một dòng suy nghĩ tiêu cực hoặc lo lắng, hãy dùng đến kỹ thuật “tiếp đất” 5-4-3-2-1: gọi tên 5 thứ bạn thấy, 4 thứ bạn chạm, 3 thứ bạn nghe, 2 thứ bạn ngửi và 1 thứ bạn nếm. Bài tập này buộc não bộ phải chuyển sự tập trung từ mớ hỗn loạn bên trong ra thế giới vật chất bên ngoài, giúp bạn cắt đứt vòng lặp tiêu cực ngay lập tức. Và có lẽ, công cụ mạnh mẽ nhất khi bạn cảm thấy cơ thể đang trong trạng thái báo động chính là phép thở bụng. Hãy hít vào từ từ bằng mũi trong 4 giây, cảm nhận bụng phồng lên, rồi thở ra thật chậm bằng miệng trong 6 giây. Đây không chỉ là một bài tập thư giãn mà còn là một “cú hack” sinh học, gửi tín hiệu đến não bộ để “tắt đi” phản ứng căng thẳng, đưa cơ thể bạn trở lại trạng thái bình tĩnh.

cô gái với nhánh hoa trên vai đang tự sơ cứu cảm xúc
Ảnh: Unsplash/ Hannah Xu

Những nguyên tắc “vàng” nào mà mọi người nên nhớ khi tự sơ cứu cảm xúc hoặc hỗ trợ người khác trong lúc cao trào cảm xúc? Có sự khác biệt nào giữa việc “tự sơ cứu” và tìm kiếm hỗ trợ từ người khác?

Có hai nguyên tắc “vàng” trong sơ cứu cảm xúc, giống như hai mặt của một đồng xu: một cho chính mình và một cho người khác. Khi tự sơ cứu, nguyên tắc tối thượng là lòng trắc ẩn. Thay vì tự chỉ trích gay gắt, hãy đối xử với chính mình bằng sự tử tế như cách bạn đối xử với một người bạn thân. Hãy thừa nhận nỗi đau của mình thay vì phớt lờ và chủ động làm gián đoạn vòng lặp suy nghĩ tiêu cực thay vì để nó gặm nhấm bạn.

Còn khi hỗ trợ người khác trong lúc cao trào cảm xúc, nguyên tắc vàng là lắng nghe không phán xét. Nhiệm vụ của bạn không phải là “sửa chữa” vấn đề của họ, đưa ra lời khuyên hay kể câu chuyện của chính mình. Tuyệt đối tránh những lời trấn an sáo rỗng như “mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”, vì nó chỉ làm cho người kia cảm thấy vấn đề bị xem nhẹ. Thay vào đó, hãy xác thực cảm xúc của họ và cho họ một không gian an toàn để được lắng nghe. Đôi khi, sự hiện diện thầm lặng của bạn chính là liều thuốc mạnh mẽ nhất.

Mỗi người nên tự xây dựng cho mình một “bộ công cụ sơ cứu cảm xúc” cá nhân gồm những gì? Bộ công cụ này có nên điều chỉnh như thế nào theo độ tuổi, giới tính hoặc đặc điểm tâm lý cá nhân?

Mỗi người nên tự chuẩn bị cho mình một “bộ sơ cứu cảm xúc”. Khi tâm trí rơi vào hỗn loạn và khả năng suy luận logic suy giảm, việc có sẵn những công cụ đơn giản sẽ giúp ta kịp thời “cứu” lấy cảm xúc của mình. Bộ công cụ này không phải là một công thức chung cho tất cả, mà cần được cá nhân hóa để giúp mỗi người “tiếp đất” thông qua các giác quan. Đó có thể là một vật để chạm vào như quả bóng cao su nhỏ, một mùi hương dễ chịu để ngửi như tinh dầu cam, một playlist nhạc tập trung đã chuẩn bị sẵn để nghe, hoặc một viên kẹo cay để nếm nhằm cắt đứt mạch suy nghĩ tiêu cực. Quan trọng không kém là những công cụ dành cho tâm trí: một cuốn sổ nhỏ để ghi lại và nhận diện cảm xúc, hay những tấm thẻ có sẵn lời “luật sư bào chữa” để tự nhắc nhở và bảo vệ chính mình.

Rõ ràng, không thể có một bộ công cụ chung phù hợp cho tất cả mọi người. Nó cần được điều chỉnh theo “cơ địa” tâm lý riêng của mỗi cá nhân. Người có xu hướng lo âu có thể cần nhiều hơn những vật dụng giúp “tiếp đất”, trong khi người dễ rơi vào vòng xoáy suy nghĩ tiêu cực lại cần những tấm thẻ khẳng định điểm mạnh của bản thân. Chính hành động tự mình lựa chọn và xây dựng bộ công cụ này đã là một bước thực hành tự chăm sóc đầy chủ động và mạnh mẽ, khẳng định rằng bạn luôn sở hữu nguồn lực để đối diện với khó khăn.

bả vai cô gái với nhánh hoa xanh tượng trương cho phương pháp sơ cứu cảm xúc
Ảnh: Unsplash/ Carolina Heza

Sau bước “sơ cứu” ban đầu, làm thế nào để nhận biết rằng một người cần tìm đến sự trợ giúp chuyên nghiệp từ nhà trị liệu tâm lý?

Dấu hiệu đầu tiên và rõ ràng nhất chính là khi các phương pháp sơ cứu ban đầu không còn hiệu quả. Nếu bạn đã cố gắng áp dụng các kỹ thuật mà nỗi đau vẫn không thuyên giảm, hoặc bạn cảm thấy quá vô vọng để có thể bắt đầu, đó là lúc cần một sự hỗ trợ sâu hơn. Hãy chú ý đến những “red flag” khác: khi nỗi đau không chỉ còn là cảm xúc, mà bắt đầu ảnh hưởng đến cuộc sống, làm tê liệt khả năng làm việc, học tập hay duy trì các mối quan hệ quan trọng của bạn. Đó là khi cảm xúc không còn là những cơn sóng, mà trở thành một “cơn bão” dai dẳng, quá sức chịu đựng và không thể kiểm soát. Đó còn là những thay đổi rõ rệt trong thói quen, như việc rút lui hoàn toàn khỏi xã hội, những đêm mất ngủ kéo dài, hay việc tìm đến các chất kích thích để đối phó. Và quan trọng nhất, bất kỳ khi nào có ý nghĩ về việc tự làm hại bản thân hoặc người khác, đó là một tình huống khẩn cấp tuyệt đối, đòi hỏi sự can thiệp chuyên nghiệp ngay lập tức.


Xem thêm

5 dấu hiệu cho thấy bạn sở hữu trí tuệ cảm xúc cao hơn số đông

7 lời khuyên dành cho bạn khi cảm thấy bị căng thẳng quá mức

5 cụm từ tiêu cực cần tránh để có cuộc sống lạc quan


Những “tổn thương cảm xúc” nào thường bị mọi người bỏ qua? Vì sao chúng ta thường chăm sóc vết thương thể chất ngay lập tức nhưng lại dễ bỏ mặc các vết thương tinh thần?

Chúng ta thường chăm sóc vết thương thể chất ngay lập tức nhưng lại dễ bỏ mặc các vết thương tinh thần vì ba lý do sâu xa. Thứ nhất, về mặt tiến hóa, “hệ điều hành cảm xúc” của chúng ta được thiết kế cho bối cảnh sinh tồn theo bầy đàn, sau là các cộng đồng nhỏ như bộ lạc, làng xã – nơi sự cô lập đồng nghĩa với cái chết. Trong thế giới hiện đại với vô số tương tác, cơ chế báo động cổ xưa này trở nên quá nhạy, và xã hội buộc phải “làm ngơ” trước những nỗi đau thông thường này để có thể vận hành. Thứ hai, về mặt kinh tế – xã hội, nền văn minh hiện đại ưu tiên năng suất, nơi cảm xúc thường bị xem là trở ngại cho hiệu quả công việc, tạo ra một áp lực văn hóa phải kìm nén để trông “chuyên nghiệp” và mạnh mẽ. Cuối cùng, do chính bản chất của vết thương tinh thần là vô hình và mang tính chủ quan cao độ, không giống như một vết thương thể chất khách quan. Vì không thể nhìn thấy hay đo lường nó một cách dễ dàng, cách đơn giản nhất của xã hội là giao lại trách nhiệm xử lý cho mỗi cá nhân. Tất cả những lý do này đã dạy chúng ta một thói quen nguy hiểm: tự vô hiệu hóa cảm xúc của chính mình. Chính vì cơ chế này mà chúng ta thường phớt lờ những “vết cắt” phổ biến như: nỗi đau nhói của sự từ chối, cảm giác ê chề của sự thất bại, sự gặm nhấm của cảm giác tội lỗi, hay sự trống rỗng của nỗi cô đơn.

Nếu không được sơ cứu kịp thời, những cảm xúc mãnh liệt ấy có thể dẫn đến những hệ quả gì về lâu về dài?

Việc bỏ mặc các tổn thương cảm xúc cũng giống như phớt lờ một “cơn cảm lạnh” cho đến khi nó biến thành một “cơn viêm phổi” tâm lý. Nếu không được sơ cứu kịp thời, thói quen nghĩ quẩn có thể leo thang thành các rối loạn có thể chẩn đoán được như trầm cảm và rối loạn lo âu; hay nỗi cô đơn mãn tính có thể làm tăng đến 14% nguy cơ tử vong sớm, một rủi ro tương đương với việc hút thuốc lá. Nhưng hệ quả không chỉ dừng lại ở tinh thần. Về mặt sinh học, căng thẳng tâm lý kéo dài sẽ tạo ra một tình trạng gọi là “Allostatic Load” – đây là thuật ngữ mô tả sự “hao mòn” tích lũy trên cơ thể do phải liên tục đối phó với căng thẳng. Cơ chế chính là sự rối loạn điều hòa trục HPA (hệ thống phản ứng với căng thẳng trung tâm), dẫn đến mất cân bằng hormone cortisol. Có thể xem cortisol như một loại “tín hiệu” khẩn cấp của cơ thể, hữu ích trong chốc lát nhưng lại có sức tàn phá khi lạm dụng kéo dài. Cụ thể, khi căng thẳng cảm xúc chưa được giải quyết, cơ thể bạn sẽ liên tục bị “thúc ép” bởi tín hiệu khẩn cấp này. Tim và mạch máu phải hoạt động ở chế độ “quá tải” liên tục, dần dần làm tăng nguy cơ mắc bệnh tim mạch. Không chỉ vậy, để dồn năng lượng cho “tình trạng khẩn cấp” kéo dài, cortisol còn ra lệnh cho hệ miễn dịch phải “lùi lại”, khiến sức đề kháng của cơ thể bị suy yếu và chúng ta dễ nhiễm bệnh hơn. Ở cấp độ vi mô hơn, sự căng thẳng liên tục này còn là một “gánh nặng” cho chính các tế bào, làm chúng “già” đi nhanh hơn. Như vậy, sự mất cân bằng cortisol do căng thẳng cảm xúc kéo dài không chỉ là một diễn biến tâm lý, mà là một quá trình sinh hóa, âm thầm bào mòn sức khỏe thể chất của chúng ta từ bên trong.

cô gái mặc áo hở vai tự sơ cứu cảm xúc với nhành hoa trên xương quai xanh
Ảnh: Unsplash/ Elizaveta Dushechkina

Tại sao việc trang bị kỹ năng “sơ cứu cảm xúc” lại đặc biệt quan trọng trong nhịp sống ngày càng căng thẳng, đầy áp lực như hiện nay?

Việc trang bị kỹ năng “sơ cứu cảm xúc” không còn là một lựa chọn, mà đã trở thành một yêu cầu cấp thiết để tồn tại và phát triển trong thế giới hiện đại. Thực tế, các con số đã tự nói lên điều đó: Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) chỉ ra rằng gần một tỷ người trên toàn cầu đang phải sống chung với một rối loạn tâm thần, và chỉ trong năm đầu tiên của đại dịch, tỷ lệ lo âu và trầm cảm đã tăng vọt hơn 25%. Tại nơi làm việc, dữ liệu từ Hiệp hội Tâm lý học Hoa Kỳ cho thấy 79% nhân viên phải đối mặt với căng thẳng liên quan đến công việc. Hệ thống chăm sóc sức khỏe tâm thần truyền thống được thiết kế để xử lý các “tổn thương” tâm lý, tức là các rối loạn nghiêm trọng, nhưng lại bỏ ngỏ một khoảng trống khổng lồ trong việc xử lý những “vết cắt” hằng ngày mà hàng tỷ người phải đối mặt. “Sơ cứu cảm xúc” chính là bộ kỹ năng thực tế để lấp đầy khoảng trống đó. Nó trao cho mỗi cá nhân công cụ để tự mình xử lý những “vết thương nhỏ” trước khi chúng kịp trở nên nghiêm trọng, giúp chúng ta không chỉ sống sót, mà còn xây dựng được sức khỏe tâm trí để thực sự phát triển trong nhịp sống đầy áp lực này.

Ngoài việc giúp vượt qua những khủng hoảng tức thì, việc thực hành “sơ cứu cảm xúc” đúng cách và thường xuyên có thể mang lại những lợi ích gì cho sức khỏe tinh thần và chất lượng sống lâu dài?

Lợi ích lâu dài của việc thực hành “sơ cứu cảm xúc” vượt xa việc xử lý khủng hoảng tức thì; nó giống như việc tập thể dục đều đặn không chỉ giúp bạn không bị hụt hơi khi leo cầu thang, mà còn xây dựng một nền tảng sức khỏe vững chắc cho cả cuộc đời. Về bản chất, việc thực hành sơ cứu cảm xúc thường xuyên chính là phòng tập để bạn rèn luyện nên một trong những tài sản quý giá nhất: Trí tuệ Cảm xúc (EQ). Khoa học đã chứng minh rằng những người có EQ cao không chỉ đơn giản là hạnh phúc và hài lòng hơn với cuộc sống, mà còn có sức khỏe thể chất và tinh thần tốt hơn một cách rõ rệt. Trong công việc, EQ thường được xem là yếu tố dự báo thành công trong sự nghiệp quan trọng không kém gì IQ; trong các mối quan hệ, nó là chất keo giúp tạo nên những kết nối sâu sắc và viên mãn hơn. Thậm chí, khi đối mặt với những mất mát lớn, việc áp dụng đúng các nguyên tắc này còn có thể mở đường cho sự trưởng thành sau sang chấn (post-traumatic growth), giúp chúng ta tìm thấy ý nghĩa mới và trân trọng cuộc sống sâu sắc hơn. Vì vậy, “sơ cứu cảm xúc” không chỉ là cách để chữa lành vết thương, mà còn là một con đường chủ động để xây dựng một lối sống kiên cường hơn.

bông hoa đặt trên cổ tay như một cách tượng trương về biện pháp sơ cứu cảm xúc.
Ảnh: Unsplash/ Carolina Heza

Anh muốn nhắn nhủ điều gì đến độc giả ELLE Việt Nam về việc chủ động trang bị và thực hành kỹ năng “sơ cứu cảm xúc” trong hành trình chăm sóc sức khỏe toàn diện của chính mình?

Thông điệp cuối cùng của tôi rất đơn giản: đã đến lúc chúng ta phải đối xử với sức khỏe tinh thần và sức khỏe thể chất như hai nửa của một hình tròn – phải có cả hai thì mới nguyên vẹn. Hơn nữa, việc chủ động trang bị những kỹ năng này là một tuyên ngôn của sự tự chủ và trí tuệ. Nó cho thấy bạn tôn trọng những “lời kêu cứu” của chính mình. Bằng cách này, bạn cũng đang góp phần tạo ra một thế hệ mới – những người xem việc chăm sóc cảm xúc là cột trụ thiết yếu cho một sức khỏe vẹn tròn.

Nhóm thực hiện

Bài: Đoàn Trúc

BÌNH LUẬN (0)