Mùa thu Tân Cương

Đăng ngày:

Nhắm mắt lại, thời gian bỗng quay về trong chốc lát. Tôi thấy mình vẫn đang ở đó, trôi bồng bềnh giữa bầu trời đêm trong vắt với muôn ngàn tinh tú, cuộn trong chăn bên ánh lửa hồng,….Và tôi thấy mình đang phiêu lãng trong sự tự do và khoáng đạt của đất trời…

Đường lên Kanas

 

Những em bé người bản địa sống trong khu vực hồ Kanas

Những em bé người bản địa sống trong khu vực hồ Kanas

Tháng 9 là khoảng thời gian chín muồi nhất của mùa Thu, cũng là lúc hồ Kanas đẹp nhất trong năm. Kanas, trong tiếng Mông Cổ có nghĩa là “đẹp, giàu có và thần bí”, nằm sâu trong rặng núi Altay quanh năm tuyết phủ, giáp đường biên giới của 4 nước Trung Quốc, Mông Cổ, Kazakhstan và Nga. Sống rải rác quanh hồ là nhóm dân tộc thiểu số Kazakhs và bộ lạc Tuwa – bộ lạc được cho là lâu đời nhất, vẫn còn giữ thói quen sinh sống săn bắt và hái lượm. Kanas hấp dẫn còn bởi những truyền thuyết bao phủ quanh nó như lớp sương mờ huyền ảo.

 

Những đàn gia súc lững thững quay về trang trại

Những đàn gia súc lững thững quay về trang trại

Tôi đón xe tốc hành từ Urumqi đến thị trấn Buerqin, nghỉ lại một đêm rồi hôm sau bắt xe đến hồ Kanas. Suốt chặng đường hơn 10 giờ đến Buerqin, xe đi qua những cánh đồng cối xay gió hoành tráng, thảo nguyên cỏ xanh mênh mông và sa mạc với những đụn cát nối tiếp nhau trải dài như bất tận. Ban ngày, vẻ đẹp của chúng làm say mê lòng người nhưng ban đêm, sa mạc trở thành nơi hoang lạnh, nguy hiểm rình rập bởi các đàn sói sa mạc hung dữ.

Sau bữa tối ngon miệng với món cá nướng được đánh bắt từ sông Buerqin, tôi lang thang chợ đêm và sắm một chiếc áo bông lông cừu chỉ hơn 100 tệ. Kanas vào thời điểm này có thể xuống âm chục độ C với những trận tuyết lở nguy hiểm nên thường đóng cửa du lịch vào cuối tháng 10 cho đến mùa Xuân.

Sáu giờ, trời đã sáng tỏ, cả thị trấn như được nạp một nguồn năng lượng sống dồi dào. Nghe nói đêm qua, trận tuyết đầu mùa đã rơi ngay trên đèo gần hồ. Nhiệt độ thay đổi chỉ qua một đêm. Tôi bắt chuyến xe khách sớm nhất hướng đến Khu bảo tồn thiên nhiên hồ Kanas.

Trong làn gió lùa qua khe cửa kính, tôi ngửi thấy mùi ngai ngái của đất, hăng hắc của những quả thông khô rơi rụng bên đường… Bên ngoài, rừng thông như một bảng màu ngẫu hứng loang dần từ xanh qua vàng, rồi chuyển dần từ cam qua đỏ trên nền tuyết trắng xóa. Những bông tuyết lấp lánh dưới ánh mặt trời, phản chiếu lên bầu trời xanh thăm thẳm treo lơ lửng những đám mây xám bồng bềnh. Tôi mơ màng nhận ra hình ảnh quen thuộc trong những bộ phim Liên Xô cũ từng xem hồi nhỏ cho đến khi bất ngờ có người thốt lên: “Phải chăng ta đã sang biên giới nước Nga?”.

 

Rừng bạch dương cho cảm giác như nước Nga đã kề bên

Rừng bạch dương cho cảm giác như nước Nga đã kề bên

Bảng màu của thượng đế Đi qua thảo nguyên với những đàn gia súc thong dong gặm cỏ, xe đưa chúng tôi đến núi Hữu Nghị. Hàng trăm bậc thang bằng gỗ đưa đến Quan Ngư Đình, nơi quan sát phần đẹp nhất của hồ Kanas và rặng núi tuyết thuộc dãy Côn Lôn, lằn ranh biên giới giữa 4 nước. Gió lồng lộng trên đỉnh cao 2.030m so với mực nước biển khiến ai nấy cũng run lập cập.

Nhìn từ trên cao, hồ Kanas trông như một trái đậu dài, thi thoảng phình ra ở một vài chỗ tạo thành những vịnh nhỏ tuyệt đẹp. Tôi nhớ mình đã đứng trước vịnh Mặt Trăng thật lâu, ngắm hàng thông lá vàng soi mình bên mặt hồ phẳng lặng, nước hồ trong vắt nhìn rõ cả rong rêu.

Kanas còn được ví như bảng màu của Thượng đế, màu sắc hồ thay đổi liên tục suốt bốn mùa. Nếu ở đây vào khoảnh khắc mặt trời mọc, bạn sẽ thấy mình như ở thiên đường với làn sương mờ ảo lãng đãng trên mặt hồ, đám mây trắng sà xuống thấp như trong tầm tay với, mặt hồ phản chiếu ánh bình minh, núi tuyết và rừng thông sắc vàng thấp thoáng ẩn hiện.

Rải rác bên hồ là vài chục mái nhà bằng gỗ thông của người dân tộc thiểu số Kazakhs. Các bức vách tường đều được đắp thêm những tấm thảm và chăn bông để ngăn gió luồn vào. Tôi nghỉ đêm tại nhà một gia đình có hai người con – một trai một gái – trạc tuổi tôi. Buổi tối, chúng tôi quây quần bên bếp lửa ăn tối và trò chuyện rôm rả. Món cơm trộn mỡ cừu kèm sốt thịt gà khoai tây ăn bằng tay cùng chén rượu gạo khiến lòng tôi ấm lại. Tôi kể về những chuyến đi của mình, còn họ nói cả đời chắc chẳng bao giờ bước ra khỏi vùng Kanas này – nơi họ thuộc về, nơi của tự do và những điều giản dị nhất.

 

Những ngôi nhà bằng gỗ thông của người Kazakhs

Những ngôi nhà bằng gỗ thông của người Kazakhs

Đêm cuối, anh con trai gảy đàn guitar và hát tặng tôi bản “Chiều Matxcova” bằng tiếng Kazakhs. Giai điệu quen thuộc và giọng hát nồng nàn chất chứa tình cảm khiến tôi bỗng thấy thấm thía nỗi nhớ nhà. Tôi mở cửa lều bước ra ngoài, không khí lạnh có thể làm nguội ngay lập tức ly trà nóng vừa rót. Bầu trời đêm được thắp sáng bởi hằng hà sa số tinh tú gần như trong tầm tay với, thậm chí tôi có thể thấy dải ngân hà với hàng nghìn ngôi sao lấp lánh mà không cần đến kính thiên văn.

 

Bánh mì Tân Cương

Bánh mì Tân Cương

Tôi hứa sẽ quay lại, vào một mùa Thu, đi xuyên qua những cánh rừng thông, dọc theo dòng sông Kanas bắt nguồn từ hồ lớn, để lại được mải miết ngắm nhìn bảng màu rực rỡ, đắm chìm trong vẻ đẹp mê hoặc lòng người của bức tranh hoàn hảo vùng biên cương này.

Nhóm thực hiện

Bài Quỳnh Hương

Ảnh: Quỳnh Hương, tư liệu

icons8-bell-90
Luôn giữ kết nối! Đăng ký để ELLE chia sẻ cùng bạn những bài viết thú vị.
XEM THÊM
no more